Mất Mẹ – Mất Cả Bầu Trời Yêu Thương (Ngày Mồng Hai tết)
Mất Mẹ – Mất Cả Bầu Trời Yêu Thương
Lm. Jos.Tạ Duy Tuyền
Người ta nói tình yêu thì ngọt ngào. Và ngọt ngào nhất chính là tình mẹ. Ngọt ngào như chuối cau, như xôi nếp, như đường mía lau như ca dao xưa đã diễn tả:
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần lên cơn sốt là khô cổ, miệng vừa đắng vừa nhạt, ăn gì cũng ngán. Thế mà chỉ cần mẹ đến đặt tay lên trán và bảo: "Khổ thân con tôi. Sốt nặng quá rồi! Ăn cháo nóng cho ra mồ hôi mới khỏe được."
Chỉ cần bấy nhiêu thôi là ta đã cảm thấy đầy đủ, ấm áp, ăn gì cũng thấy ngon, đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Đúng là chỉ có sự quan tâm chăm sóc của mẹ ta mới thấy như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một, ấy không bao giờ cùng tận.
Thế nên, khi mất mẹ, người ta mới thấy là mất tất cả. Mất một bầu trời thương yêu dịu ngọt mà ta đã tận hưởng rất nhiều mà nay đã không còn. Đây là điều mà nhà thơ Thích Nhật Hạnh từng viết:
Năm xưa tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã qua đời! Lần đầu tiên tôi hiểu thân phận trẻ mồ côi. Quanh tôi ai cũng khóc. Im lặng, tôi sầu thôi. Để dòng nước mắt chảy là bớt khổ đi rồi...
Hoàng hôn phủ trên mộ. Chuông chùa nhẹ rơi rơi. Tôi thấy tôi mất mẹ. Mất cả một bầu trời.
Có một chàng trai sau nhiều năm xa quê lập nghiệp, khi đã thành đạt, anh trở về quê thăm mẹ. Nhưng khi về đến nhà, anh chỉ thấy một mái nhà trống, lạnh lẽo. Hỏi ra mới biết mẹ anh đã qua đời cách đây không lâu. Bà đã để lại cho anh một lá thư:
"Con trai yêu quý của mẹ,
Mẹ biết một ngày nào đó con sẽ trở về, nhưng mẹ có thể không còn ở đây để đón con. Mẹ đã dành cả đời để nuôi con khôn lớn, chỉ mong con được thành đạt và hạnh phúc. Khi con đọc được lá thư này, có lẽ mẹ đã không còn nữa. Nhưng con à, mẹ chưa bao giờ rời xa con. Mẹ luôn dõi theo từng bước chân con đi. Hãy sống thật tốt, hãy yêu thương và chăm sóc những người xung quanh, như cách mẹ đã yêu con. Hãy nhớ rằng, dù mẹ không còn bên con, nhưng tình yêu của mẹ vẫn mãi mãi trong trái tim con."
Chàng trai đọc xong lá thư, nước mắt tuôn trào. Anh nhận ra rằng, mất mẹ không chỉ là mất đi một người thân yêu, mà còn là mất đi cả một bầu trời yêu thương, là mất đi nơi ấm áp nhất mà chẳng nơi nào thay thế được.
Mất mẹ là mất bầu trời yêu thương. Và mẹ còn là dòng suối yêu thương tràn đầy trong con người của chúng ta.
Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Tình mẹ là suối nguồn của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là người dạy ta những bài học yêu thương. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, lòng bao dung và sự hy sinh cho tha nhân.
Hôm nay, ngày Mồng Hai Tết, trở về mái nhà xưa, ta bồi hồi nhớ về quê mẹ, nhớ căn nhà xưa có mẹ, có anh chị em ríu rít, líu lo bên mẹ. Nhớ nồi bánh chưng bên mẹ. Nhớ lắm nhưng nay mẹ không còn. Mái nhà xưa cũng đã thay ngôi đổi chủ, chỉ còn lại một ký ức dĩ vãng xa xôi.
Hồi tưởng về căn nhà xưa, ta mới thấy mình phải có bổn phận "ăn quả nhớ kẻ trồng cây", ta mới thấy làm sao đáp đền công ơn trời bể mà cha mẹ đã dành cho ta.
Vì "uống nước phải nhớ nguồn", "ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây".
Có được niềm vui đón xuân hôm nay, chúng ta cũng cần tỏ lòng hiếu kính, biết ơn đối với các bậc tổ tiên đã khuất và đối với ông bà cha mẹ, những người còn đang sống và còn đang hao mòn vì chúng ta.
Chính Chúa Giê-su cũng luôn sống hiếu thảo với cha mẹ của mình. Phúc âm nói Ngài hằng vâng phục cha mẹ mình. Và dưới cây thập giá, Ngài còn mời gọi thánh Gioan thay mặt Ngài đón Mẹ về nhà của mình để sống trọn chữ hiếu.
Vì thế, trong bầu khí mừng xuân và nhớ về cội nguồn, chúng ta cùng hiệp dâng thánh lễ hôm nay để cầu nguyện cho ông bà cha mẹ, những người đã qua đời được hưởng phúc bình an, những người còn sống luôn bình an để sống cùng con cháu, và ước mong cha mẹ được trường thọ với lời cầu nguyện rằng:
Mỗi đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con.
Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền
COMMENTS