Thơ Đỗ Trung Quân - Mẹ ta trả nhớ về không
FB Jakab Nguyen
Mẹ ta trả nhớ về không...
Ngày tôi đi truyền giáo...thầy mẹ còn khỏe, minh mẫn, nhanh nhẹn.
Lần đầu tiên về thăm nhà, thầy mẹ khoe hình ngày tết cả hai mặc trang phục truyền thống của các cụ cao niên trên 70, mình thấy lạ, chưa quen chấp nhận "thầy mẹ cao niên"..
Lần thứ hai về thăm nhà, thầy vẫn đi lễ sáng, nhưng phải chống gậy, mẹ ngồi xe lăn vì mổ chân, mình nghĩ: rồi mẹ sẽ đi lại nhanh nhẹn như xưa...
Lần thứ ba về thăm nhà thầy phải chống gậy, mẹ nằm một chỗ....
Lần thứ tư về thăm nhà, thầy ngồi xe lăn, mẹ có dấu hiệu lẫn, cái nhớ cái quên.
Lần thứ năm về thăm nhà, bàn thờ thầy nghi ngút khói hương, mộ thầy xanh cỏ, mẹ "trả nhớ về không..."
Ôi, nghiệt ngã thời gian....
Ca khúc: Mẹ ta trả nhớ về không
Thơ: Đỗ Trung Quân
Ca sỹ: Liên Hồng Nguyễn
Nhạc: BaTE Thanh Thiện Trần
Nói về bài thơ “Mẹ ta trả nhớ về không”, nhà thơ Đỗ Trung Quân kể rằng: “Bạn tôi đi làm ăn xa gần như cả cuộc đời, nên khi về thăm mẹ năm bà 92 tuổi, người mẹ đã mắc chứng Alzheimer và không còn nhớ con mình là ai. Bà hỏi: Ông ơi, ông là ai? Bạn tôi ôm mẹ khóc như mưa…”
Ngày xưa chào mẹ, ta đi
mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười
mười năm rồi lại thêm mười
ta về thì khóc, mẹ cười lạ không
ông ai thế? Tôi chào ông
mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
ông có gặp thằng con tôi
hao hao...
tôi nhớ...
nó ...người ...như ông.
mẹ ta trả nhớ về không
trả trăm năm lại bụi hồng...
rồi...
đi...
(Đỗ Trung Quân)
COMMENTS