Thầy có nhớ em không, thưa thầy?
Thầy có nhớ em không, thưa thầy?
Chủ đề này được dùng nhiều trong các chuyện khác nhưng khi đưa vào giáo dục thì lại có một ý nghĩa mới, nhân văn hơn.
Từ trang Incredible world
Fb Chau Doan
Một ông lão đang ngồi trên ghế đá thì một chàng trai trẻ tiến đến và hỏi:
— Thầy có nhớ em không, thưa thầy?
Ông lão trả lời:
— Không, ta không nhớ.
Chàng trai trẻ nói tiếp:
— Em là học trò của thầy.
Tò mò, vị giáo sư già hỏi:
— Ồ, và bây giờ em đang làm gì? Công việc của em ra sao?
Chàng trai mỉm cười đáp:
— Dạ, em cũng đã trở thành một giáo viên.
Ngạc nhiên, ông lão nói:
— Thật tuyệt vời! Giống như ta sao?
— Vâng, giống như thầy. Thật ra, em trở thành giáo viên là nhờ thầy. Thầy đã truyền cảm hứng cho em.
Bối rối, ông lão hỏi:
— Và em quyết định làm giáo viên từ khi nào?
Chàng trai trẻ bắt đầu kể lại:
— Một ngày nọ, khi còn học ở trường, một người bạn cùng lớp của em mang đến lớp một chiếc đồng hồ rất đẹp, còn mới tinh. Em rất thích chiếc đồng hồ đó và đã quyết định lấy cắp nó. Không lâu sau, bạn ấy nhận ra đồng hồ bị mất và đã mách thầy.
Thầy đã nói với chúng em:
— Có một chiếc đồng hồ đã bị lấy cắp trong giờ học. Ai lấy xin hãy trả lại.
Em đã không trả lại vì em rất muốn có chiếc đồng hồ đó. Thầy bèn đóng cửa lại và yêu cầu tất cả chúng em đứng lên để thầy kiểm tra túi của từng người. Nhưng thầy đã làm một điều đặc biệt: thầy bảo chúng em nhắm mắt lại.
Khi đến lượt em, thầy tìm thấy chiếc đồng hồ trong túi của em và lấy nó ra. Nhưng thầy không nói một lời nào. Sau đó, thầy tiếp tục kiểm tra những người còn lại mà không tiết lộ điều gì.
Cuối cùng, thầy nói:
— Các em có thể mở mắt ra. Chiếc đồng hồ đã được tìm thấy.
Thầy không bao giờ tiết lộ ai là người lấy chiếc đồng hồ. Thầy cũng không khiển trách hay bình luận gì về em trước mặt lớp. Ngày hôm đó là ngày đáng xấu hổ nhất, nhưng cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em.
Bằng sự im lặng của mình, thầy đã cứu lấy lòng tự trọng của em. Chính khoảnh khắc đó em đã hiểu được ý nghĩa thực sự của việc trở thành một người thầy và giá trị của một nhà giáo.
Chàng trai trẻ sau đó hỏi:
— Thầy có nhớ sự việc đó không, thưa thầy?
Ông lão mỉm cười điềm tĩnh trả lời:
— Ta nhớ chiếc đồng hồ bị lấy cắp, ta nhớ đã kiểm tra túi của mọi người… Nhưng ta không nhớ em, vì ta cũng đã nhắm mắt khi kiểm tra.
Và ông kết luận:
— Nếu để sửa sai mà cần làm người khác nhục nhã, thì em không thể dạy dỗ họ được.
COMMENTS