Này đây người thiếu nữ sẽ mang thai, sẽ sinh hạ con trai, và đặt tên là Em-ma-nu-el
Này đây người thiếu nữ sẽ mang thai, sẽ sinh hạ con trai, và đặt tên là Em-ma-nu-el
Giuse Bùi Văn Toàn, FD
Khi Thiên Chúa sai các ngôn sứ đến rao giảng cho dân của Người biết: „Chúa Thượng sẽ ban cho các ngươi một dấu:Này đây người thiếu nữ sẽ mang thai, sẽ sinh hạ con trai, và đặt tên là Em-ma-nu-el. (Nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta) (Is 7,14).
Toàn dân đã tin vào lời loan báo và trông chờ Đấng Emmanuel.
Mùa Vọng là thời gian Dân Chúa trong thời Cựu Ước trông đợi Đấng Messias, Đấng Cứu Thế đến giải thoát nhân loại khỏi nỗi thống khổ và sự chết.
Mùa Vọng của chúng ta ngày hôm nay là Mùa chuẩn bị tâm hồn trong tâm tình tạ ơn Thiên Chúa, vì NGƯỜI đã cho Con Một xuống thế để cứu độ chúng ta:
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ. (Ga 3,16-17)
Và cũng là thời gian chúng ta trông đợi Chúa Giêsu trở lại đưa chúng ta về NHÀ của CHA, vì Chúa Giêsu đã hứa với chúng ta:
„Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. (Ga 14,1-3)
Trong tâm tình đón chờ Chúa đến, xin kính gửi đến quý Trưởng thượng, quý Anh Chị và Bạn hữu bài suy niệm của Linh mục Giuse Nguyễn Văn Tịnh, FD: „Bài học của con hắc khuyển.“
Kính chúc quý Vị được được dồi dào „Ơn Bình An“ của Chúa Hài Đồng Giêsu.
Giuse Bùi Văn Toàn, FD (Gia đình con cái của Chúa)
Bài Học Của Con Hắc Khuyển
Lm Giuse Nguyễn Văn Tịnh, FD
Phòng làm việc của tôi ở sát cạnh bên một Vườn Trẻ, nên tôi có dịp quan sát một cảnh tượng thật phong phú cho tôi.
Từ hơn một năm nay, từ thứ hai đến thứ sáu, cứ khoảng 12 giờ trưa, tôi nghe mấy tiếng chó sủa. Thỉnh thoảng tôi tới gần cửa sổ nhìn ra, thì thấy một người mẹ trẻ đẩy một chiếc xe chở baby, trong đó một bé thơ nằm ngủ ngon lành. Đi bên cạnh xe là một con chó đen khá lớn và đã nhiều tuổi đời. Tôi tạm đặt tên cho nó là “Hắc Khuyển“ (H.K.)
Tới cổng vườn trẻ, bà chủ cột dây xích của Hắc Khuyển vào vào một cây cột sắt hàng rào, rồi bà đẩy chiếc xe baby vào Vườn Trẻ, để đón đứa con trai 4 tuổi về. Cũng có một vài lần, vì vội vàng, bà gài chiếc xe baby lại ngay bên cạnh con Hắc Khuyển, trao phó cho nó trọng trách coi xe và coi đứa bé thơ trong xe. Trong lúc chờ đợi chủ dẫn con từ Vườn Trẻ đi ra, Hắc Khuyển ngồi, đứng, nhưng luôn hướng đôi mắt về phía cửa Vườn Trẻ. Có ai qua lại gần chỗ nó, thì Hắc Khuyển chỉ liếc nhìn thoáng qua thôi, rồi lại chăm chú hướng về Vườn Trẻ. Thỉnh thoảng nó sủa lên đôi ba tiếng, như để cầm canh, báo cho chủ biết là nó đang chờ bà; thành ra tiếng sủa của nó không gay gắt và không có tính chất báo động, hoặc hăm dọa. Lần nào nó có bổn phận trông coi đứa bé thơ trong xe nhỏ bên cạnh nó, thì họa hiếm nó mới sủa một vài tiếng, chỉ vì nó không muốn làm mất giấc ngủ của bé thơ. Khi nó thấy bà chủ dắt đứa con trai từ xa đi tới, thì bao giờ nó cũng vẫy đuôi lia lịa và kêu lên mấy tiếng ỷ eo, rồi nó nhảy chồm lên, hai chân trước giơ cao, múa may, như muốn vỗ vào nhau, để tỏ niềm hoan hỷ. Lúc chủ cởi dây xích cho nó, thì nó cúi rạp xuống, đuôi không ngừng vẫy, rồi nó sủa lên một tiếng, như để cám ơn. Tiếp đó, nó quấn quít đi theo bà chủ, bên cạnh chiếc xe baby và cậu bé về nhà.
Con Hắc Khuyển đã vô tình dạy cho tôi một bài học Mùa Vọng. Cũng như nó, tôi biết rằng: Thiên Chúa, chủ nhân của tôi, luôn ở bên tôi, Đôi khi Người cũng đi xa tôi một khoảng cách, một ít thời gian. Tôi muốn học được sự nhẫn nại đợi chờ và tín thác, luôn hướng tâm tư về Thiên Chúa, như Hắc Khuyển luôn nhìn về phía bà chủ nơi Vườn Trẻ. Đôi khi, để biểu lộ sự đợi chờ, tôi cũng có một lời cầu nguyện, một mỉm cười và một câu ca ngợi, để Chúa biết là tôi kính mến Người và đón chờ Người.
Thường thì Chúa trao cho chúng ta trách nhiệm, trong khi chúng ta đợi chờ Người: trách nhiệm lớn, trách nhiệm nhỏ, đối với gia đình, bằng hữu, đối với nghề nghiệp, Cộng đoàn, Giáo hội và Quê hương.v...v. Vì chờ đợi không có nghĩa là ngưng mọi hoạt động, hoặc chẳng làm việc gì cả, nhưng là chu toàn bổn phận thường nhật của mình. Chờ đợi theo quan điểm Mùa Vọng là: “ Tỉnh thức làm việc và cầu nguyện”. Chúa Giêsu đã dạy như thế, trong bài Phúc Âm Chúa nhật thứ 1 Mùa Vọng ( Lc. 21,36 ).
Con Hắc Khuyển đã làm gương cho tôi, khi nó vừa chăm chú đợi chủ, vừa cẩn trọng coi sóc chiếc xe đẩy bé thơ mà chủ đã trao cho nó bảo toàn. Nhưng điều quan trọng hơn cả mà tôi còn sẽ phải học được nơi Hắc Khuyển là niềm hoan lạc vô tận trong trái tim tôi, khi tôi lại được gặp Thiên Chúa. Niềm vui khi cầu nguyện, niềm vui khi dự lễ, khi rước lễ. Niềm hoan lạc khi giúp đỡ đôi ba người nghèo khó, già nua, bệnh tật, vì họ là hiện thân thông thường của Thiên Chúa trên đường đời của tôi.
Còn một thắc mắc quan trọng nữa đó là khi tôi mắc bệnh nặng và khi giờ lâm chung gần kề, liệu tôi có được bình an và mừng rỡ, vì biết rằng: trong chốc lát nữa, tôi sẽ được về bên Chúa và sẽ mãi mãi được sống hạnh phúc trong Ðại-gia-đình của con cái Thiên Chúa chăng?
- Con Hắc Khuyển đã mừng quýnh, khi được gặp lại bà chủ của nó. Còn tôi, liệu tôi có hoan lạc, vì tôi sẽ được gặp lại Chúa như vậy chăng?.
Lm Giuse Nguyễn Văn Tịnh, FD
COMMENTS