Càng lớn tuổi, càng biết cách sống cho mình
Và khi càng lớn tuổi, ta nhận ra rằng, đôi khi, sống đơn giản và yêu sự tĩnh lặng chính là điều đẹp nhất.
Càng lớn tuổi, càng biết cách sống cho mình
Fb Erick Trung Vu
Thời gian là một người thầy kỳ lạ. Nó không cần giảng dạy, chỉ lặng lẽ trôi, nhưng mỗi ngày trôi qua lại khắc sâu vào ta những bài học không lời. Khi tuổi trẻ là những ngày tháng sôi nổi, hối hả và đầy những khao khát khám phá, thì càng lớn tuổi, ta lại trở nên điềm đạm, trầm lắng và thấu hiểu bản thân mình hơn.
Càng lớn tuổi, ta nhận ra rằng không phải ai cũng đáng để giữ lại trong đời. Ta bắt đầu chọn lọc hơn, sàng lọc từng mối quan hệ, từng câu chuyện. Những người bạn đồng hành trên con đường dài dần thưa đi, nhưng những người ở lại là những mối tình bạn chân thật, những người chia sẻ cùng ta niềm vui và nỗi buồn, chứ không chỉ là những sự hiện diện thoáng qua.
Càng lớn tuổi, sự cô đơn không còn là kẻ thù đáng sợ. Ta hiểu rằng sự cô đơn đôi khi chính là nơi trú ẩn an toàn, là khoảng lặng cần thiết để tìm về bản thân. Ta không còn làm giảm giá trị của sự cô đơn bằng những cuộc gặp gỡ xã giao không cần thiết. Thay vào đó, ta dành thời gian cho những người thực sự quan trọng, cho những khoảnh khắc thực sự ý nghĩa.
Càng lớn tuổi, ta hiểu giá trị của sự im lặng. Có những lúc, lời nói không còn cần thiết; im lặng chính là cách biểu đạt sâu sắc nhất. Ta biết khi nào cần giữ im lặng để lắng nghe, khi nào cần lên tiếng để bảo vệ điều quan trọng, và khi nào nên bỏ qua để lòng mình được an yên.
Càng lớn tuổi, ta ít phản ứng hơn. Những cơn giận dữ, những tranh cãi hay những mâu thuẫn dường như không còn hấp dẫn ta nữa. Ta học cách bỏ qua, không vì yếu đuối mà vì hiểu rằng, có những điều không đáng để trái tim mình bận lòng.
Càng lớn tuổi, ta sống chậm lại và tập trung hơn vào những điều thực sự có ý nghĩa. Sự thành công, danh vọng, hay những mục tiêu xa vời giờ đây nhường chỗ cho những giá trị đơn giản: một bữa cơm ngon, một cuốn sách hay, một buổi chiều yên tĩnh ngắm ánh hoàng hôn.
Càng lớn tuổi, ta bớt thích những cuộc tranh luận, xung đột. Ta chỉ muốn mọi thứ đơn giản, dễ dàng, không còn quan trọng việc chứng minh bản thân hay giành phần thắng. Ta học cách sống trọn vẹn từng ngày, không cần bận tâm đến những điều ngoài tầm kiểm soát.
Càng lớn tuổi, ta yêu bản thân mình hơn. Không phải là sự ích kỷ, mà là sự trân trọng. Ta học cách lắng nghe cơ thể, yêu thương tâm hồn, và bảo vệ sự bình yên của chính mình.
Cuộc sống, suy cho cùng, không phải là chạy đua với thời gian, mà là cách ta biết trân trọng từng khoảnh khắc, từng con người, từng sự bình yên nhỏ bé. Và khi càng lớn tuổi, ta nhận ra rằng, đôi khi, sống đơn giản và yêu sự tĩnh lặng chính là điều đẹp nhất.
COMMENTS