Đừng mong chờ người khác nói lời xin lỗi…
Đừng mong chờ người khác nói lời xin lỗi…
Fb Erick Trung Vu
Có những vết thương không phải từ lưỡi dao sắc bén mà từ những lời nói và hành động làm đau lòng chúng ta. Có biết bao tình huống mà ta bị tổn thương, mất niềm tin, hay cảm thấy bị phản bội. Thường thì ta mong chờ một lời xin lỗi, nghĩ rằng lời “Tôi xin lỗi” sẽ hàn gắn những vết rạn trong tâm hồn. Nhưng hôm nay, tôi mời bạn suy nghĩ khác đi. Đừng luôn mong chờ người khác xin lỗi cho những lỗi lầm họ gây ra. Đôi khi, chỉ cần tha thứ cho họ để chính mình có được bình an.
Mong đợi một lời xin lỗi cũng giống như mong đợi cơn mưa trong mùa hạn hán. Ta đứng với trái tim rộng mở, khát khao những lời chữa lành sẽ đến, nhưng có những người sẽ không bao giờ đến xin lỗi, không bao giờ nhận ra sai lầm của họ, và không bao giờ hiểu nỗi đau họ đã gây ra. Nếu sự bình an của tôi gắn liền với lời xin lỗi của họ, thì nghĩa là tôi để họ kiểm soát sự bình an của mình. Liệu tôi có muốn điều đó không? Liệu tôi có muốn sự bình an của mình bị giam cầm bởi hành động của người khác?
Tha thứ là một liệu pháp kỳ diệu. Khi tôi tha thứ, tôi giải thoát mình khỏi xiềng xích nặng nề của oán hận. Tha thứ mà không mong chờ một lời xin lỗi không phải là yếu đuối mà là sức mạnh lớn lao nhất mà một người có thể có. Đó là lòng can đảm để tha thứ cho người không xin lỗi, để buông bỏ mà không cần kết thúc rõ ràng, và để tiến bước mà không cần sự xác nhận.
Khi tha thứ, tôi khẳng định sức mạnh của mình. Tôi tuyên bố rằng sự bình an của mình không phụ thuộc vào ai khác. Hãy tưởng tượng rằng ta mang theo một viên đá cho mỗi lần hờn giận, mỗi vết thương và mỗi thất vọng. Trái tim ta trở nên nặng nề, tâm hồn bị đè nén, và tâm trí luôn xao động. Nhưng khi tôi chọn tha thứ, tôi buông bỏ những viên đá đó, giải phóng tâm hồn mình. Tôi không còn là nạn nhân của hành động người khác mà là người làm chủ bình an của mình. Chờ đợi người khác làm bước đầu tiên thì dễ, nhưng bình an thật sự là quyết định, là sự lựa chọn mà tôi làm cho chính mình. Tha thứ không phải là biện minh cho hành động của người khác; nó đơn giản là lời nhắn nhủ: “Tôi không muốn để điều này đầu độc cuộc sống của mình nữa.” Đó là món quà tôi tự trao cho bản thân, là sự giải thoát mà sau cùng, tôi nhận ra người được tự do chính là mình.
Cầm giữ oán hận cũng giống như uống thuốc độc và hy vọng người khác sẽ chịu khổ. Người thật sự chịu đựng là tôi. Khi tha thứ, tôi đổ bỏ chất độc ấy và lấp đầy trái tim bằng bình an. Bình an đó trở thành pháo đài bảo vệ linh hồn tôi, che chắn tôi khỏi cay đắng và hận thù. Đúng là bị tổn thương thì đau đớn, nhưng tha thứ không phải là cho người khác, mà là cho tôi. Đó là tìm thấy sức mạnh để giải thoát nỗi đau và bước về phía trước. Điều này không có nghĩa là tôi phải chấp nhận hành vi sai trái hay cho phép ai đó tiếp tục gây tổn thương. Tha thứ không đồng nghĩa với việc tiếp tục cho phép sự thiếu tôn trọng trong cuộc sống của mình; nó có nghĩa là tôi chọn không để quá khứ ám ảnh hiện tại.
Đừng đợi một lời xin lỗi rồi mới tha thứ. Có thể họ sẽ không bao giờ mở miệng xin lỗi đâu. Sự bình an của tôi không nên bị giam cầm bởi hành động của người khác. Tôi chọn bình an cho chính mình.
Bản dịch của Duc Trung Vu
COMMENTS