Có lý do tại sao “Listen - lắng nghe” và “Silent - im lặng” lại chứa những chữ cái giống nhau...
Có lý do tại sao “Listen- lắng nghe” và “Silent_ im lặng” lại chứa những chữ cái giống nhau...
Fb Erick Trung Vu
Giữa cơn giận dữ, khi cảm xúc bùng lên và tim đập mạnh, thật dễ để buông ra những lời mà sau này chúng ta không thể rút lại. Trong những khoảnh khắc như thế, chúng ta bị cám dỗ để trút hết sự bực tức, nói ra những điều có vẻ hợp lý khi đang giận, nhưng lại ám ảnh ta về sau. Chính lúc đó, khi lời nói sắp sửa tuôn trào và cảm xúc lên cao, chúng ta phải nhớ rằng có lý do tại sao “lắng nghe” và “im lặng” lại chứa những chữ cái giống nhau. Để thực sự lắng nghe, trước tiên chúng ta cần im lặng.
Tôi biết rằng giận dữ có thể làm mờ mắt. Nó có thể bóp méo cách ta nhìn, khiến ta tin rằng nỗi đau và sự bực tức của mình là điều duy nhất quan trọng trong khoảnh khắc ấy. Nhưng khi chọn im lặng, dù chỉ trong chốc lát, chúng ta cho mình cơ hội để lùi lại và nhìn nhận bức tranh toàn cảnh hơn. Im lặng không phải là yếu đuối; đó là sức mạnh ở dạng thuần khiết nhất. Trong sự im lặng, chúng ta nắm được quyền kiểm soát cảm xúc của mình thay vì để cảm xúc chi phối. Chính trong sự im lặng ấy, ta có không gian để suy nghĩ, hít thở, và nhận ra rằng lời nói có sức mạnh lớn lao, sức mạnh mà ta cần sử dụng một cách có trách nhiệm.
Khoảnh khắc im lặng khi giận dữ giống như tặng cho chính mình một món quà. Đó là cơ hội để xem xét thực sự ta đang cảm thấy gì và vì sao. Có thể không phải tình huống hiện tại làm ta bực mình, mà là điều gì đó khác hẳn. Khi để cơn giận bùng nổ một cách vô thức, ta dễ gây ra những hiểu lầm. Nhưng khi dừng lại trong im lặng, ta có cơ hội để hiểu rõ cảm xúc của mình và cũng mở lòng lắng nghe quan điểm của người khác.
Khi ta im lặng trong lúc giận dữ, ta mời gọi sự khôn ngoan bước vào. Sức mạnh của im lặng nằm ở khả năng tạo không gian cho sự suy ngẫm và lý trí. Im lặng dạy ta sự kiên nhẫn, cho thấy rằng không phải trận chiến nào cũng đáng để đấu tranh, và không phải nỗi đau nào cũng cần phải nói ngay lập tức. Trong im lặng, ta nhận ra rằng một khi lời đã buông ra, ta khó mà lấy lại được. Trong sự tĩnh lặng, ta có thời gian để tự hỏi, “Lời nói này có ích lợi không? Nó sẽ chữa lành hay làm tổn thương?” Khi chọn im lặng thay vì giận dữ, ta bảo vệ điều gì đó lớn lao hơn bản thân mình. Ta bảo vệ các mối quan hệ, những gắn bó với những người mà ta quan tâm. Sự tổn thương do những lời nói ra trong cơn giận đôi khi rất khó, thậm chí không thể hàn gắn. Im lặng không phải là đè nén cảm xúc; đó là sự tôn trọng mối quan hệ bằng cách chọn thời điểm, lời nói và cách tiếp cận phù hợp.
Đôi khi, trong sự im lặng, ta bắt đầu nghe thấy một điều sâu sắc hơn, đó là trái tim của chính mình. Ta có thể nghĩ rằng mình giận người khác, nhưng thường thì cơn giận ấy phản ánh điều gì đó đang làm ta khó chịu từ bên trong. Im lặng cho phép ta kết nối với cảm xúc của chính mình, hiểu được những gì thực sự nằm sâu dưới lớp giận dữ.
Vậy nên, lần tới khi cơn giận thôi thúc bạn nói ra vội vàng, hãy nhớ điều này: có lý do tại sao “lắng nghe” và “im lặng” lại chứa những chữ cái giống nhau. Khi ta im lặng, ta có thể lắng nghe sâu sắc hơn. Ta có thể nghe thấy không chỉ lời nói mà cả trái tim đằng sau những lời ấy. Ta có thể nghe thấy cảm xúc thật của mình và đưa ra những lựa chọn tôn trọng phẩm giá của mình và của người khác. Trong một thế giới đầy tiếng ồn, hãy để im lặng là sức mạnh của bạn, để lắng nghe là kim chỉ nam của bạn, và để bình an là món quà bạn trao cho chính mình và người khác.
Bản dịch của Duc Trung Vu
COMMENTS