Bán nhà kèm cha mẹ
Bán nhà kèm cha mẹ
Tác giả:(không thấy ghi)
Dịch từ tiếng Nga: Chu Thị Hồng Hạnh
Fb Dieu Le
- Sergun, hãy thương lấy bản thân, không khéo ngã lúc nào không hay!
- Đừng nói gở, Maria! Ngày mai mưa, mái nhà sẽ sập, rồi bà lại kêu ca.
- Nhưng Nikita hứa cuối tuần sẽ đến sửa mái nhà mà.
- Nó không đến đâu, đã bao tuần hứa hẹn mà vẫn không đến. Nó không còn thời gian lo cho chúng ta nữa.
Maria Ivanovna thở dài, vẫy tay rồi bước vào nhà. Có lẽ chồng bà nói đúng, giờ đây con trai duy nhất của họ thực sự không còn để tâm đến cha mẹ. Vợ con của nó, đứa nhỏ vừa chào đời, công việc - nhà - công việc, làm gì có thời gian dành cho cha mẹ?
Bỗng từ bên ngoài vọng lại tiếng gãy răng rắc và một âm thanh nặng nề. Tim Maria Ivanovna lạnh toát, như thể ai đó vừa dội cả một xô nước đá lên người. Bà lập tức chạy ra sân, đôi chân như không còn chạm đất. Sergey Vasilievich, chồng bà, nằm đó, ngửa mặt trên thảm cỏ, y hệt như lúc ông ngã xuống.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp xóm, hàng xóm túa lại. Ai đó đã gọi xe cấp cứu. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Sergey chỉ rên rỉ khe khẽ, dù thực tâm ông muốn hét còn to hơn cả tiếng vợ mình. Ông nghĩ đến việc sẽ để lại người vợ yếu đuối này ra sao. Maria chắc chắn không thể xoay sở được, con trai họ thì càng không màng đến bà. Sergey vẫn còn nhớ như in cuộc trò chuyện gần đây nhất với con trai, khi ông trách rằng:
- Con nên về nhà thường xuyên hơn, mẹ nhớ con lắm đấy".
Vậy mà Nikita không ngại ngần đáp lại:
- Ba, đến lúc ba mẹ phải hiểu rằng con có cuộc sống riêng, và ba mẹ cũng vậy. Con biết ơn ba mẹ vì đã sinh ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ con, nhưng giờ mỗi người đều có con đường riêng. Con sẽ giúp đỡ ba mẹ về tài chính, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Con không trở về quê đâu, đừng gọi con nữa.
Giờ đây, Sergey chẳng biết giải thích sao với Maria rằng họ đã nuôi dạy một đứa con không quan tâm đến cha mẹ già yếu, những người đang phải chống chọi với cuộc sống làng quê khắc nghiệt. Cũng chẳng biết nói sao với con rằng nếu nó không muốn về quê, thì ít ra cũng nên kiếm cho cha mẹ một căn hộ gần nó để còn tiện qua lại.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, và chỉ trong vòng một tiếng, ông lão đã nằm trên bàn mổ. Maria Ivanovna, với chiếc khăn tay ướt đẫm nước mắt trong tay, đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, chờ đợi phán quyết từ các bác sĩ.
Nikita vẫn không xuất hiện, dù hàng xóm đã báo rằng cha cậu ngã từ mái nhà xuống và đang được đưa đến bệnh viện. Có lẽ cậu xấu hổ vì đã hứa đi hứa lại mà chẳng bao giờ thực hiện, hoặc có lẽ cậu thực sự không có thời gian. Ai mà biết được...
Ca phẫu thuật vô cùng khó khăn, vài lần tim của Sergey Vasilievich ngừng đập, nhưng nhờ ơn Chúa, ông đã qua khỏi. Điều khiến ông buồn nhất là giờ đây phải nằm bất động trên giường như một người thực vật, để Maria đáng thương của ông bón từng thìa cơm và chăm sóc mọi thứ cho ông.
Maria Ivanovna đã rơi nước mắt khi biết chồng mình bị liệt, nhưng bà tự nhủ: "Thà như vậy, miễn là ông ấy còn sống."
Ở tuổi già, con người thực sự không cần quá nhiều - chỉ cần có người bên cạnh chăm sóc, và cảm nhận rằng mình vẫn còn ý nghĩa với ai đó.
Nikita chỉ đến thăm bệnh viện một lần duy nhất, cũng chỉ để nói chuyện với các bác sĩ về tình trạng của cha. Cậu không vào phòng bệnh, viện cớ không có nhiều thời gian. Tuy nhiên, cậu đến làng để nói với mẹ rằng mình đã tìm được một viện dưỡng lão chuyên chăm sóc người khuyết tật và đã thỏa thuận để cả hai ông bà có thể sống ở đó với một khoản chi phí nhất định.
- Mẹ, mẹ phải hiểu, mẹ sẽ không thể tự lo liệu một mình, cha lại phải nằm liệt… Ở đó có y tá, bác sĩ, người chăm sóc. Hai người sống thoải mái bao lâu cũng được, không ai đuổi đâu. Họ lo cơm nước, giặt giũ, tắm rửa - còn gì hơn nữa!
- Con trai à, vậy là con muốn đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão sao?
- Mẹ nói gì vậy, đây là viện chăm sóc người khuyết tật, khác hẳn mà!
- Không, con ạ, nó chẳng khác gì cả, và con đừng cố thuyết phục mẹ. Mẹ không cần sự giúp đỡ của con, mẹ sẽ tự xoay sở, mà nếu không được, thì người tốt bụng sẽ giúp. Còn con, cứ đi đi… Đi mà sống theo cách mà lương tâm con mách bảo, nếu con còn lương tâm, tất nhiên. '
Nikita tức giận nhổ nước bọt xuống sàn, đóng sầm cửa và bỏ đi.
Maria Ivanovna bật khóc. Bà chưa từng mơ về một tuổi già như thế này, thật sự không. Bà từng nghĩ khi con trai cưới vợ, nhà sẽ đầy tiếng cười trẻ con, và con trai cùng con dâu sẽ giúp đỡ họ khi già yếu. Nhưng hóa ra, đến cuối đời, họ chẳng còn cần thiết với ai. Mà thôi, không được ai cần thì cũng được, giá như sức khỏe còn, nhưng ngay cả điều đó Chúa cũng đã lấy đi, như thể muốn thử thách sức chịu đựng của hai ông bà đến tận cùng. Hay là thật sự nên rời bỏ ngôi nhà này, nơi từ lâu đã chẳng còn tiếng cười vui? Có lẽ đúng là nên đến viện dưỡng lão.
Maria Ivanovna bước ra sân và nhìn quanh. Ngôi nhà gỗ lớn vững chãi, như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, với những ô cửa chạm khắc tinh xảo, chiếc hiên xinh xắn, hàng rào gỗ trang trí đẹp mắt. Còn khu vườn của họ – tuyệt đẹp! Cây táo, cây anh đào, cây lê, cây mận, thậm chí cả cây anh đào ngọt đều sum suê. Xa hơn một chút là nhà tắm hơi, gần như còn mới nguyên. Biết bao nhiêu chổi tắm từ cành bạch dương họ đã chuẩn bị, bao nhiêu loại thảo mộc thơm tho đã được gom góp, từng nghĩ rằng con trai sẽ về cùng vợ, và họ sẽ đốt nhà tắm, mời các con tách trà thơm ngát với mật ong và mứt làm từ quả rừng.
Ban đầu, Maria Ivanovna thực sự xoay sở được, không hề than phiền điều gì. Bà bón cơm cho chồng, thay ga giường, thay quần áo cho ông, sau đó thì giặt giũ, dọn dẹp, nấu nướng. Nhưng rồi mọi việc ngày càng trở nên khó khăn hơn. Tuy vậy, hàng xóm vẫn không bỏ rơi bà, họ giúp đỡ trong khả năng của mình.
Gần đây, bắt đầu có những người thành phố đến hỏi mua nhà, nói rằng đã thấy thông báo bán nhà.
- Chắc có sự nhầm lẫn! Chúng tôi không hề đăng bất kỳ thông báo nào cả.
- Đây này! Làng Lugovoe, phố Lesnaya, nhà số mười tám. Tự bà đọc đi.
- Maria Ivanovna đọc dòng chữ: "Bán nhà kèm theo cha mẹ. Giá rẻ."
Đôi má nhăn nheo của bà lại đẫm nước mắt. Chưa đủ đau khổ khi chồng gặp nạn, giờ đây bà còn nhận ra con trai duy nhất của mình hóa ra là một kẻ vô lương tâm. Đương nhiên, Maria đã đuổi thẳng những người mua đó, nhưng lại có những người khác tìm đến.
Một cặp vợ chồng cùng hai đứa con nhỏ. Cả hai đều là trẻ mồ côi, nên khi đọc được thông báo, họ không thể tin vào mắt mình. Khi gọi điện cho Nikita và nghe lời cậu ta, họ kinh ngạc trước sự lạnh lùng của cậu.
- Đừng lo, họ cũng không sống được lâu nữa đâu. Các anh chị sẽ có một căn nhà với vườn đẹp như thế, mà giá thì rất rẻ.
Cặp đôi nhà Mitrofanov cảm thấy bị sốc. Ngày hôm sau, họ quyết định đến ngôi làng để tận mắt nhìn thấy những người mà Nikita định “bán”.
Cảnh tượng họ nhìn thấy khiến họ đau lòng. Nhà cửa không được dọn dẹp. Trên chiếc giường sắt bên cửa sổ là một người đàn ông lớn tuổi, bị liệt toàn thân. Gần đó, trên chiếc ghế sô-pha là Maria Ivanovna, người đã hai ngày liền bị huyết áp cao, có lẽ vì căng thẳng.
Igor và Irina vào làng mua đồ. Trong khi Irina nấu súp gà, Igor chẻ củi và đốt lò sưởi. Họ cũng nhóm lửa trong nhà tắm hơi. Sau đó, Igor bế Sergey Vasilievich – gầy gò vì tuổi già và bệnh tật – vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới cho ông. Irina sau đó bón ăn cho ông. Rồi đến lượt Maria Ivanovna được xông hơi trong nhà tắm.
Buổi tối, Maria Ivanovna hỏi:
- Các cháu đã mua nhà này rồi sao?
- Không đâu bác ạ! Chúng cháu đọc được thông báo và quyết định đến giúp. Cả hai chúng cháu đều mồ côi... Từ lâu đã mơ về một gia đình lớn, nên đã sinh hai đứa nhỏ, nhưng chúng cháu muốn sinh thêm nữa. Sau này khi các con lớn lên, chúng sẽ hỏi, “ông bà của chúng con đâu?”, mà chúng cháu biết trả lời thế nào đây?
- Vậy thì... các cháu ở lại đi! Sống ở đây bao lâu cũng được. Chúng tôi vốn là những người cô đơn, có con trai mà như không có... Người già chúng tôi chỉ mong không đơn độc, và sự tốt bụng của các cháu sẽ được đền đáp.
Vậy là Igor, Irina và các con chuyển về sống ở làng. Họ sửa sang lại căn nhà, thay rèm, thảm và mua thêm đồ nội thất, thiết bị.
Khi Nikita quay lại với những người mua nhà khác, cậu hoàn toàn sững sờ. Trong sân, một người đàn ông lạ mặt đang chẻ củi; trong bếp, một phụ nữ trẻ đang nướng bánh. Hai đứa trẻ nhỏ chạy quanh nhà, còn Maria Ivanovna ngồi trên ghế xem TV, đan tất trẻ em giống như từng đan cho cậu ngày xưa. Cha cậu ngồi trên chiếc xe lăn mới, tay cầm tờ báo đọc tin tức.
- Anh đến làm gì? Sergey hỏi.
- Thì... con đến thăm.
- Thăm chúng tôi hay đến bán nhà?
- Cha, đừng bắt đầu...
- Ta không bắt đầu gì cả. Ta chỉ nói một lần: từ giờ, chúng ta không có con trai nào tên Nikita. Chúng ta là những người hiếm muộn.
- Hai người điên cả rồi! Con sẽ kiện để hai người bị tuyên bố mất năng lực hành vi!
- Ta sẽ kiện ngược lại, vì bỏ rơi cha mẹ trong tình trạng bất lực, và buôn bán con người. Cậu sẽ phải ngồi tù, không ít đâu.
- Igor đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, khiến Nikita tái mặt và bỏ chạy.
Maria Ivanovna và Sergey Vasilievich vẫn còn sống đến ngày nay. Giấc mơ của họ thành hiện thực – ngôi nhà tràn ngập tiếng cười đùa trẻ nhỏ, có người quan tâm, yêu thương họ. Họ đã viết giấy tặng nhà cho Igor và Irina để tránh rắc rối từ Nikita, người có thể làm bất cứ điều gì, kể cả bán cả cha mẹ mình.
Người già chẳng cần nhiều – một bát súp nóng, vài lời dịu dàng và cảm giác được chăm sóc. Không quan trọng là ai, miễn là họ biết mình vẫn được yêu thương, vẫn có ý nghĩa trong cuộc đời này.
Đừng bỏ mặc những người già cô đơn.
Hãy mua cho họ chút bánh mì, sữa, gạo...
Hãy giúp đỡ họ bằng nụ cười chân thành.
Đối với bạn, đó có thể chỉ là vài trăm nghìn, vài phút thời gian, nhưng ở nơi cao xa, tất cả lòng tốt ấy sẽ được ghi nhận.
Bởi vì lòng tốt không bao giờ bị lãng quên.
Chu Thị Hồng Hạnh
COMMENTS