Hiệp hành trong việc xây dựng tình hiệp nhất
Hiệp hành trong việc xây dựng tình hiệp nhất
Trong cuốn sách Đời sống cộng đoàn của tác giả Jean Vanier viết, “Cộng đoàn là nơi thuộc về, là nơi người ta tìm gặp đất sống và căn tính của mình.” Còn tác giả John Lozano mô tả, “Cộng đoàn thánh hiến là một nhóm người Kitô hữu được kêu gọi sống độc thân và giao phó đời mình cho nhau để sống thành một cộng đoàn, cùng nhau tìm Chúa và chia sẻ đời sống vật chất với nhau”. Trong Huấn Thị Đời Sống Huynh Đệ Trong Cộng Đoàn, nhìn cộng đoàn như là một hồng ân của Thiên Chúa, bắt nguồn từ mầu nhiệm Ba Ngôi Chí thánh.
Nếu nhìn cộng đoàn dưới khía cạnh hiệp thông, những yếu tố xây dựng nên cộng đoàn là: linh đạo và cầu nguyện chung; tình yêu, các nhân đức, sự từ bỏ mình; gặp gỡ chia sẻ. Sau đây tôi xin chia sẻ đôi nét về cộng đoàn hiệp hành trong việc xây dựng tình hiệp nhất.
Trong thư gửi tín hữu Galat, thánh Phaolô nói, “Anh em hãy mang gánh nặng cho nhau và như vậy là chu toàn luật Đức Kitô.” (Gl 6,2) Trong toàn bộ sức sống của đời sống cộng đoàn, Đức Kitô trong mầu nhiệm Vượt Qua của Người, trở thành mẫu mực để xây dựng sự hiệp nhất. Trong đời sống cộng đoàn, nếu mỗi thành viên biết đón nhận và xây dựng cho nhau thì đời sống cộng đoàn sẽ triển nở và từ sự triển nở đó mỗi thành viên sẽ đi đến hiệp thông trọn vẹn. Đời sống cộng đoàn phải chăng là một nét đẹp giới thiệu cho mọi người thấy được Nước Thiên Chúa đang ngự trị giữa chúng ta. Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, trong tông huấn Đời sống Thánh hiến, đã ân cần lưu ý, “Trong đời sống cộng đoàn, người ta phải xác tín rằng sự hiệp thông huynh đệ không chỉ là một phương tiện giúp thi hành một sứ mạng nào đó, mà còn là nơi Thiên Chúa ngự, nơi mà người ta có thể kinh nghiệm được sự hiện diện bí nhiệm của Chúa Phục sinh. Điều này được thực hiện nhờ tình yêu hỗ tương của các phần tử trong cộng đoàn, tình yêu được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa và Thánh Thể, được thanh luyện nhờ Bí tích Hòa giải, được nâng đỡ nhờ lời nguyện xin ơn hiệp nhất, là một ân huệ Thánh Thần ban cho những ai biết sẵn sàng lắng nghe Tin mừng với lòng vâng phục…”.
Ngày nay, đời sống cộng đoàn các Dòng tu gặp nhiều khó khăn, bởi ảnh hưởng lối sống tự do, hưởng thụ, chủ nghĩa cá nhân theo trào lưu của xã hội. Để có được một cộng đoàn hiệp nhất bình yên và bền vững theo tinh thần của Đức Kitô, chúng ta cần phải thực hiện sự hiệp hành. Vậy làm sao để thực hiện tính hiệp hành trong đời sống cộng đoàn? Và hiệp hành như thế nào?
Trong đời sống cộng đoàn, chúng ta cần hiệp thông với chị em đang sống chung, sống cùng và sống với. Biết lắng nghe, chia sẻ, cảm thông bằng lời cầu nguyện, qua các sinh hoạt chung, các biến cố vui buồn, cư xử với chị em trong Hội dòng như là người thân, cùng nhau sống và gắn bó với nhau, bảo vệ, nâng đỡ nhau suốt đời cho đến chết. Sống trong một Hội dòng, một cộng đoàn, với nhiều thế hệ, nhiều quan điểm, nhiều khuynh hướng, phong tục tập quán khác nhau, làm sao có thể tránh khỏi những lúc “trái gió trở trời”. Nhưng chính những lúc như thế, “nhân tố hiệp hành” sẽ là phương thuốc, là cơn gió xuân lành mạnh để “bầu trời” u ám đó được tươi đẹp hơn.
Thế nhưng, cũng không ít người sẽ tự hỏi: “Hiệp hành bằng cách nào?” Các Đan sĩ dòng Xitô Tibhirine trên núi Atlas trong câu chuyện phim “Of gods and men” (Con người và thần thánh) của đạo diễn Xavier Beauvois người Pháp, đã cho ta hiểu, tuy bị chao đảo về thời cuộc, và cộng đoàn lủng củng hầu như sắp tan rã vì những bất đồng ý kiến, nhưng cuối cùng, các tu sĩ đã tìm ra lời giải đáp là nhờ vào hiệp thông với Chúa bằng lời cầu nguyện, trung tín với bổn phận, lắng nghe, đối thoại và tìm ra ý Chúa trong cộng đoàn của mình.
Bộ phim đã chuyển tải cho chúng ta một bài học quý giá, cộng đoàn của các Đan sĩ gồm nhiều thế hệ già, trẻ khác nhau, khi bắt đầu cuộc tranh luận tưởng chừng như rất khó hòa hợp. Tuy nhiên, trong sự khác biệt ấy, ta thấy được tình hiệp thông huynh đệ, qua sự giúp đỡ của người lớn tuổi với người trẻ bằng lời động viên, chia sẻ để nhận ra được lý tưởng của mình. Người nhỏ tuổi thì lắng nghe đối thoại, đón nhận người lớn tuổi. Một chi tiết rất cảm động mà đạo diễn muốn gửi đến cho người xem, đó là hình ảnh của các anh em chăm sóc giấc ngủ cho thầy Luca, sau một ngày làm việc vất vả mà còn đọc báo cho thầy ngủ; hay một chi tiết khác, cha Bề trên đến tắt đèn, đắp chăn cho người anh em già yếu, tận tình phục vụ anh em trong cộng đoàn. Những cử chỉ tuy rất đơn giản, nhưng rất dễ thương, đã làm nên một điều rất vĩ đại, đó là xây dựng một cộng đoàn hiệp nhất yêu thương và bền vững.
Trong năm vừa qua, khi nhận sứ vụ thực tập tông đồ, tôi đã cảm nhận được sự chia sẻ, cảm thông và nâng đỡ của chị em trong cộng đoàn nơi tôi đến. Tuy cộng đoàn nhiều công việc khác nhau, nhưng chị em luôn trợ giúp nhau hoàn thành các công việc. Tôi có kinh nghiệm nhỏ đã học được nơi chị Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, đó là, “Mọi việc đều lớn lao, nếu có tình yêu lớn lao.” Ngoài việc phụ dạy học lớp Mầm những ngày trong tuần, thường mỗi Chúa nhật chị em sẽ ra Giáo xứ dạy Giáo lý. Nhưng năm nay tôi ở nhà nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh và làm vườn. Ngày Chúa nhật ở nhà làm việc, đôi khi tôi cũng cảm thấy buồn tẻ và chán nản, nhưng câu nói của chị Thánh Têrêsa đã giúp tôi nhiệt tình vui vẻ làm việc. Hơn nữa mỗi việc tôi làm, tôi đều có ý chỉ cầu nguyện cho chị em đang vất vả đi mục vụ ngoài xứ, cầu nguyện cho tất cả các em học giáo lý. Những năm trước đi dạy giáo lý, thường thì tôi chỉ cầu nguyện cho mình và cho lớp giáo lý mình phụ trách thôi. Tôi thiết nghĩ đó là nét đẹp, mỗi người một công việc giúp nhau, nâng đỡ nhau xây dựng cộng đoàn từ những việc rất nhỏ với một tình yêu quảng đại.
Lối sống hiệp hành trong Hội Thánh được nêu lên ngay trong chủ đề của Thượng Hội Đồng: hiệp thông – tham gia – sứ vụ. Vậy muốn thực hiện được sự hiệp hành, chúng ta cần thay đổi lối sống, cách suy nghĩ, cách nhìn, cách nhận xét, để có thể hiệp thông với nhau khi tham gia vào một sứ vụ.
Để việc thực hiện lối sống hiệp hành đem lại hiệu quả, cần chuẩn bị tâm thế thích hợp, đó là một tinh thần rộng mở, không khép kín co cụm, không loại trừ nhau. Cần tôn trọng sự khác biệt, chấp nhận những người đối kháng, lắng nghe những tiếng nói khác mình, không nên đóng khung người khác trong một thành kiến cá nhân.
Hơn thế, chúng ta cần có lòng khiêm tốn thẳm sâu, để có thể gặp gỡ và lắng nghe nhau trong kiên nhẫn và thanh thản. Hãy nhìn thấy điều tích cực của người bên cạnh với một con tim tràn đầy tình Chúa, để tất cả đều bước đi chung trên một con đường của Đức Kitô và cùng nhau nhìn về một hướng. Như lời khuyên nhủ Công vụ Tổng hội số 6, “Sự hiệp trợ của chúng ta trong đời sống cộng đoàn là chứng tá hữu hiệu cho ơn gọi và sứ vụ: cùng hiệp thông, chia sẻ, nâng đỡ nhau trong đời sống hằng ngày và trong công việc, là sức mạnh nói kết làm cho cộng đoàn thăng tiến, và mỗi cá nhân cảm nhận được sự an vui hạnh phúc như lời Thánh vịnh 133,1: "Ngọt nào tốt đẹp lắm thay, anh em được sống sum vầy bên nhau.”
Ý thức được tầm quan trọng của tính hiệp hành trong việc xây dựng tình huynh đệ, nên mỗi ngày tôi cố gắng hơn, để có thể xích lại gần chị em, biết lắng nghe, chia sẻ và cùng nhau bước đi trên con đường theo Đức Kitô cách mạnh mẽ và xác quyết.
Hà Thị Xiêm
COMMENTS