Dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp | Suy Niệm Lời Chúa, Thứ Tư Tuần Thánh (27/3/2024)
Con người phải ra đi như Kinh Thánh đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người. (Mt 26:24)
Dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp
Suy Niệm Lời Chúa, Thứ Tư Tuần Thánh (27/3/2024)
Bài suy niệm: Tu viện Đa Minh Tùng Nghĩa, dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp
Giọng đọc: Nữ tu Mara Hồ Thị Phương Anh, dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp
Ca khúc: Giọt Lệ Ăn Năn
Sáng tác: Giang Ân
Trình bày: Nguyễn Hồng Ân
Thực hiện: Ban Truyền thông dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp
Tin mừng: Mt 26: 14-25
Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng tế mà nói: “Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu?” Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.
Ngày thứ nhất trong tuần Bánh Không Men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?” Người bảo: “Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: ‘Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy.’” Các môn đệ làm y như Đức Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.
Chiều đến, Đức Giê-su vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. Đang bữa ăn, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy.” Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người: “Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?” Người đáp: “Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn !” Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh nói đó !”
*Bản dịch của Nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ
Suy niệm
Trình thuật Tin Mừng ngày thứ Tư tuần thánh hôm nay, thánh sử Mátthêu mang đến một bầu khí u buồn, khi họa lại khung cảnh của bữa tiệc cuối cùng giữa Đức Giêsu với các môn sinh của mình. Nỗi buồn tràn ngập căn phòng, khi Chúa Giêsu tiên báo rằng một người trong các môn đệ sẽ nộp Ngài, “Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy”.
Quả thật dưới cái nhìn của nhân loại, điều tồi tệ hơn cả cái chết đó là sự phản bội, nhất là sự phản bội của người thân yêu, người mà chúng ta đặt hết niềm tin tưởng và yêu thương. Đối với Đức Giêsu, dù biết rõ thập giá là con đường phải đi qua để hoàn tất công trình cứu chuộc, nhưng Ngài vẫn cảm thấy buồn và thất vọng khi chính người môn đệ mà mình hết mực yêu thương lại là kẻ nộp mình, như trong lời thánh vịnh 40 đã nói, “Cả người thân con hằng tin cậy, đã cùng con chia cơm sẻ bánh, mà nay cũng giơ gót đạp con”. Chúa buồn nhiều không phải chỉ vì bị phản bội, mà còn vì mất đi một người thân; Người thất vọng vô hạn bởi biết bao nhiêu lời dạy dỗ, hành động và cả đời sống yêu thương, lại không thể chạm đến con tim của chính môn đệ mình.
Qua trang Tin Mừng hôm nay, chúng ta thường chê trách Giuđa sao mà bội bạc và nhẫn tâm với Chúa đến vậy! Chúa yêu thương ông như thế mà ông lại đành lòng bán Chúa. Nhưng xét lại bản thân thì chúng ta cũng có nhiều lần phản bội Chúa. Hành động phản bội của chúng ta không rõ ràng như của Giuđa. Chúng ta “phản bội Chúa” khi chúng ta phạm tội; chúng ta “bán Chúa” khi không dám sống đúng với Tin Mừng.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã đau đớn trước sự phản bội của Giuđa, nhưng không từ bỏ ông, trái lại luôn dùng tình yêu thương để mời gọi ông trở lại. Chúng con cảm phục sự khoan dung, nhân hậu của Chúa. Xin cho chúng con thật sự hoán cải, từ bỏ tội lỗi đang kéo ghì mình xuống, để được thật sự sống lại với Chúa. Amen
COMMENTS