Giuse Bùi Văn Toàn, FD | “Ai muốn đi theo Thầy, phải từ bỏ chính mình!"
Ai muốn đi theo Thầy, phải từ bỏ chính mình!
Giuse Bùi Văn Toàn, FD
Suy niệm: Chúa nhật XXII Mùa thường niên
Bài Tin Mừng trong Thánh lễ Chúa nhật tuần trước, Chúa Giêsu hỏi các môn đệ: “Còn anh em, anh em nói Thầy là ai?” Ông Si-môn Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” Cũng vào ngày Chúa nhật tuần trước, anh chị em tín hữu người Đức ở nơi chúng tôi sinh sống đã cùng hát một bài hát trong Thánh lễ làm tôi rất xúc động.
Chúa hỏi: „Các con bảo Thầy là ai?“ Mọi người chúng ta đều thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” Vậy, bây giờ chúng con xin được phép hỏi Chúa: „Còn Chúa bảo chúng con là ai?“ Chúa trả lời: „Các con là con của Cha, vì các con mang hình ảnh của Cha!“
Bài Tin Mừng trong Thánh lễ Chúa nhật XXII Mùa thường niên hôm nay, Thánh Mát-thêu ghi lại lời Chúa Giêsu nói với tất cả mọi người chúng ta rằng:
"Từ khi ông Phê-rô tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống, thì Đức Giê-su bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!” Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.” Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Ai muốn đi theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy. Nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình? “Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên sứ của Người, và bấy giờ, Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm.” (Mt 16,21-27)
"Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.“ (Mt 16,24)
Câu nói trên của Chúa Giêsu gồm có 3 mệnh đề. Ba mệnh đề cũng là 3 câu hỏi đặt ra cho mỗi tín hữu (mỗi môn đệ)
1. Dựa vào điểm nào để tin và đi theo Thầy Giêsu?
Chúa Giêsu đã làm biết bao nhiêu dấu lạ trước mắt dân chúng cũng như những kinh sư và luật sĩ, Người chỉ phán một lời thì người què, người bại liệt, người mù, người bị phong hủi đều được lành, cả người đã chết cũng được sống lại, chỉ cần họ tin Người là Đức Kitô của Thiên Chúa (Đấng Messias của Thiên Chúa) được Chúa Cha sai đến thế gian để cứu chuộc nhân loại. Chúa Giêsu nói với những người Do Thái ngày xưa, cũng như nói với chúng ta ngày hôm nay: ‘Tôi là Con Thiên Chúa’. Nếu tôi không làm các việc của Cha tôi, thì các ông đừng tin tôi. Còn nếu tôi làm các việc đó, thì dù các ông không tin tôi, ít ra cũng hãy tin các việc đó. Như vậy, các ông sẽ biết và ngày càng biết thêm rằng: Chúa Cha ở trong tôi và tôi ở trong Chúa Cha.” (Ga 10,37-38)
Bởi, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.“ (Ga 3,16-17)
Chúng ta, những người môn đệ của Chúa Giêsu được ơn nhận biết và kính mến Chúa không phải nhờ vào phàm nhân, nhưng được Thiên Chúa Cha ban cho ơn riêng, được gặp những người rao giảng Lời Chúa, và nhờ ánh sáng Lời Chúa, chúng ta nhận biết Thiên Chúa. Chính Chúa Giêsu đã nói cho mọi người biết: „Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết.“ (Ga 6,44)
2. Tại sao lại phải từ bỏ chính mình, mà từ bỏ chính mình là như thế nào?
Để có được hạnh phúc thì, trước hết phải đem bình an và hạnh phúc đến cho người mình yêu cũng như người lân cận. Con đường đưa đến hạnh phúc là con đường mà Chúa Giêsu vạch ra cho chúng ta đó là con đường „Khiêm Nhường“. Con đường đi ngược lại với sự kiêu ngạo của ông bà nguyên tổ Adam – Eva.
Chúa Giêsu dạy chúng ta: "Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng." (Mt 11,28-30)
Chúa Giêsu là Thiên Chúa, thế mà Ngài hạ mình mang lấy thân xác phàm nhân, sống với phàm nhân như anh với em. Ngài còn cho chúng ta biết đường lối của Ngài:
Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người." (Mt 20,28)
Người còn dạy cho chúng ta một mầu nhiệm về sự từ bỏ chính mình, Chúa nói: Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. (Ga 12,24-25)
Nếu muốn có được một tâm hồn an vui, một đời sống khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc, buộc chúng ta phải từ bỏ chính mình, từ bỏ „cái tôi“, „cái hênh hoang tự cao tự đại“ của mỗi cá nhân, từ bỏ hành vi lúc nào cũng muốn làm tướng, ăn trên ngồi trước người khác, lúc nào cũng muốn phán bảo và ra lệnh.
Gia đình là tập thể nhỏ nhất, rộng lớn hơn là cộng đoàn, là giáo hội, là quốc gia, nếu mọi người tận hiến quên mình đi mà phục vụ lẫn nhau, đem lại niềm vui cho vợ con, cho chồng con, cho cha mẹ, cho mọi người chung quanh, thì trong tâm hồn người đó chắc chắn sẽ tràn ngập niềm vui cho dù người đó có gặp khổ cực. Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân, lúc đó người ta mới nhận ra mình là người hữu dụng và được mọi người thương mến, vì mình đã làm cho người mình yêu được vui vẻ hạnh phúc. Thay vì hống hách ra lệnh và lười biếng thì sẽ bị mọi người ghét bỏ.
3. Vác thập giá mình mà theo, vậy thập giá của con nhìn ra làm sao? Làm thế nào để con nhận ra đó là thập giá của con?
Không một ai được sinh ra trên đời này mà không có một nhiệm vụ, trách nhiệm và bổn phận. Phải chăng thập giá của mỗi người là „Bổn Phận“ là „Trách Nhiệm“ mà mình đã mang vào thân? Người ta chỉ có thể tìm được „Hạnh Phúc“ khi chu toàn Bổn Phận và Trách Nhiệm, khi sống chính danh mình ở phận nào.
Có những người tận hiến cuộc đời cho tha nhân, cho giáo hội, cho đất nước, cho gia đình. Phận làm Tu sĩ, phận làm chồng làm vợ, ơn gọi được làm bác sĩ, làm thầy giáo, làm công nhân… . Tuy nhiên, người ta chỉ cảm nhận được „Hạnh Phúc“ khi phục vụ hết tâm hồn, chu toàn nhiệm vụ và đem lại „Niềm Vui“ cho người mình phục vụ. Như vậy, thập giá có thể là cộng đoàn, là gia đình, là chồng, là vợ, là con cái và là nhiệm vụ trong nghành nghề mà tôi phục vụ!
Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa ban thêm lòng tin cho chúng con, xin soi sáng tâm trí chúng con, và xin Lời Chúa ở lại trong tim của chúng con, để chúng con thực hành Lời Chúa dạy trong đời sống của chúng con, hầu sinh hoa kết trái như ý Chúa muốn. Amen.
Giuse Bùi Văn Toàn, FD (Familia Dominus – Gia đình con cái của Chúa)
COMMENTS