Dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp – Suy niệm Lời Chúa, Thứ Hai tuần XXII thường niên
Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người. (Lc 4:22)
Dòng Nữ Đa Minh Gò Vấp
Suy niệm Lời Chúa, Thứ Hai tuần XXII thường niên
Tin mừng: Lc 4:16-30
Rồi Đức Giê-su đến Na-da-rét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh. Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng : Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa.
Đức Giê-su cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ : “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.” Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.
Họ bảo nhau : “Ông này không phải là con ông Giu-se đó sao ?” Người nói với họ : “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ : Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình ! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào !” Người nói tiếp : “Tôi bảo thật các ông : không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
“Thật vậy, tôi nói cho các ông hay : vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en ; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người mắc bệnh phong ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi.”
Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành – thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
*Bản dịch của Nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ
Bài suy niệm
Tác giả: Nữ tu Elisabeth Đặng Thị Oanh
Người xưa vẫn thường nói: “Lời nói chẳng mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Thật vậy, một câu nói tích cực có thể là động lực cho người khác tiến bước, nhưng cũng chỉ một câu nói tiêu cực, chỉ trích, lại khiến người khác suy sụp.
Thời còn học lớp 6, tôi vốn dĩ là một cô gái nhút nhát trong lớp. Biết được điều đó, cô chủ nhiệm đã quan tâm đến tôi, gọi tôi tham gia các chương trình sinh hoạt của lớp. Đồng thời cô cũng hay gọi tôi phát biểu trong giờ học của cô. Chính những điều đó đã khiến cho tôi thay đổi. Lên lớp 7, tôi đã mạnh dạn hơn trước rất nhiều. Tôi dám giơ tay phát biểu trong các giờ học. Quả thật, cho đến bây giờ tôi vẫn luôn thầm cảm ơn cô. Nhờ có sự đồng hành và những lời động viên của cô Chủ nhiệm, nên tôi đã có thể bước ra khỏi con người nhút nhát của mình.
Chúa Giêsu trong bài Tin mừng hôm nay, Ngài đã nói những lời có uy quyền. Cho nên: “Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người” (Lc 4:22). Quả thật, lời nói của Ngài đã chữa lành những tổn thương và bệnh tật cho dân chúng. Phải chăng đó là điều mà Chúa cũng mời gọi mỗi người chúng ta hôm nay. Mặc dù chúng ta không thể chữa lành cho các bệnh nhân như Chúa, nhưng chúng ta cũng có thể xoa dịu nỗi đau, những tổn thương bên trong của anh chị em. Nếu chúng ta đã không chữa lành cho người khác được, thì ít ra chúng ta cũng đừng gây tổn thương cho người khác. Đôi khi chỉ một lời nói không ý thức của chúng ta, cũng đủ gây tổn hại cho người khác. Vậy chúng ta hãy nói lời yêu thương để xây dựng cuộc đời tốt đẹp hơn.
Lạy Chúa, xin cho con biết dùng lời nói để ca tụng Chúa, những lời chân thật, những lời yêu thương và xây dựng. Xin Chúa giúp con không bao giờ nói những lời cay độc làm tổn thương anh chị em mình. Amen
COMMENTS