Dòng Đa Minh Gò Vấp | Suy Niệm Lời Chúa, Thứ Tư Tuần XXII Thường Niên (06/9/2023)
Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó. (Lc 4:43)
Dòng Đa Minh Gò Vấp
Suy Niệm Lời Chúa, Thứ Tư Tuần XXII Thường Niên (06/9/2023)
Bài suy niệm: Nữ tu Elizabeth Đặng Thị Oanh, dòng Đa Minh Gò Vấp
Giọng đọc: Nữ tu Maria Hồ Thị Phương Anh, dòng Đa Minh Gò Vấp
Ca khúc: Hoan Ca Tạ Ơn
Sáng tác: Lm. Nguyễn Duy
Trình bày: Angelo Band
Thực hiện: Ban Truyền thông dòng Đa Minh Gò Vấp
Tin mừng: Lc 4: 38-44
Đức Giê-su rời khỏi hội đường, đi vào nhà ông Si-môn. Lúc ấy, bà mẹ vợ ông Si-môn đang bị sốt nặng. Họ xin Người chữa bà. Đức Giê-su cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến mất : tức khắc bà trỗi dậy phục vụ các ngài.
Lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn, đều đưa tới Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ. Quỷ cũng xuất khỏi nhiều người, và la lên rằng : “Ông là Con Thiên Chúa !” Người quát mắng, không cho phép chúng nói, vì chúng biết Người là Đấng Ki-tô.
Sáng ngày, Người đi ra một nơi hoang vắng. Đám đông tìm Người, đến tận nơi Người đã đến, và muốn giữ Người lại, kẻo Người bỏ họ mà đi. Nhưng Người nói với họ : “Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.” Và Người rao giảng trong các hội đường miền Giu-đê.
*Bản dịch của Nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ
Bài suy niệm
Tác giả: Nữ tu Elisabeth Đặng Thị Oanh
Câu chuyện cô nhân viên phục vụ đưới đây xuất hiện trên khá nhiều trên các trang mạng, diễn đàn, các kênh thông tin của bạn đọc. Phải chăng chỉ những hành động tưởng chừng như đơn giản của cô nhân viên, nhưng lại khiến con người phải động lòng, cảm thấy nhiều trắc ẩn.
Một bà cụ khoảng chừng 80 tuổi đến một quán ăn hỏi nhân viên phục vụ: “Bà chỉ có mười ngàn, bà muốn uống canh”. Vì bà cụ đã lớn tuổi, nói chuyện nghe không rõ lắm. Khi đó tôi có thể cảm nhận được sự ngại ngùng của bà, vẻ mặt của bà thiếu điều muốn khóc. Một lúc sau, nữ phục vụ bưng ra một bát cơm và canh nóng để trước mặt cụ. Bà cụ nhìn thấy có cả cơm lẫn thịt, bà liền vội nói: “Bà không cần thịt, bà chỉ có mười ngàn thôi”. Nữ phục vụ nhỏ nhẹ đáp lại: “Bà ơi, cái này không tính tiền, bà cứ từ từ dùng ạ!” Sự phục vụ của nữ nhân viên là bài học cho mỗi người, đặc biệt là những người Kitô hữu. Phục vụ nói lên sự chân thành, tình yêu thương của người phục vụ dành cho người được phục vụ.
Tâm lí thường tình của con người vẫn là: “Có qua có lại mới toại lòng nhau.” “Bánh ít trao đi, bánh qui trao lại.” Hoặc “Ông đưa miếng giò, bà thò chai rượu.” Kết bạn với ai, chúng ta cũng muốn họ có một tâm tình như thế đối với chúng ta. Nhưng trong đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe hôm nay, Chúa Giêsu lại được ra một cái nhìn khác. Đó là lòng bác ái vô vị lợi, vì ngay sau khi được Chúa chữa lành khỏi bệnh, bà mẹ vợ của ông Phêrô đã nhanh nhẹn đứng dậy phục vụ các ngài. Phải chăng đây là sự tương tác lẫn nhau, vì chính bà cũng được phục vụ khi bà đau yếu. Nếu sự phục vụ chỉ mang tính trách nhiệm thì nó quả là nặng nề, nhưng phục vụ vì tình yêu thì đó lại là niềm vui.
Lạy Chúa, hôm nay Chúa mời gọi con hãy sống bác ái khiêm nhu, phục vụ vô vị lợi. Bởi vì, chính Chúa đã yêu thương con bằng một tình yêu bao la và nhưng không. Vì thế, con cũng có bổn phận phải cho đi một cách rộng rãi và vô vị lợi, những ân huệ Chúa đã ban cho con. Đặc biệt là chia sẻ tình thương, của cải vật chất và nâng đỡ những người cần đến con. Amen
COMMENTS