Bến Bờ Hạnh Phúc (Tiền Vĩnh Thệ)

SHARE:

Bến Bờ Hạnh Phúc (Tiền Vĩnh Thệ)

Bến Bờ Hạnh Phúc 

- Anh Thắng...Anh Thắng...vừa gọi Trung vừa nhấn chuông liên tục… 
- Ai vậy? Vừa mở cửa Thắng vừa cằn nhằn. 
Khi nhìn thấy Trung, anh ngạc nhiên, vì từ ngày Thắng và Hằng ly thân, hai anh em không gặp nhau. Thắng hỏi: 
- Cậu Trung! Cậu... 
- Cháu Đức...cháu Đức...vừa nghe thấy tên con, Thắng hỏi dồn dập 
- Cháu Đức làm sao? 
- Cháu Đức đang cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai. 
Nghe Trung nói như vậy, Thắng mặt mày tối sầm như muốn nghẹt thở. Dường như có tiếng sét đánh bên tai. 
- Cậu đang nói gì vậy? Sao cháu Đức lại cấp cứu ở bệnh viện? 
- Chuyện dài lắm, em sẽ kể cho anh sau. Anh mau vào thay áo rồi lên xe em chở đi luôn. Thắng vội chạy vào nhà, khoác được cái áo rồi hấp tấp lên xe. 
- Bây giờ cậu nói rõ xem, tại sao cháu Đức đang ở bệnh viện? 
- Em đang chở khách, thì chị Hằng gọi, chị nói là cháu Đức đang ở bệnh viện, tình hình nguy kịch lắm! Trung nói tiếp: 
- Chiều nay cháu đi học về dắt xe đạp qua đường, bị xe buýt đụng. Lỗi bên xe buýt, vì bác tài không để ý đèn đỏ, đến khi phanh lại thì không kịp nữa rồi. 
- Trời ơi! Thế cháu Đức có bị sao không? 
- Nghe chị nói cháu đang trong phòng cấp cứu, tình hình căng lắm. Chị Hằng dặn em không được cho anh biết, nhưng em nghĩ, dù sao anh vẫn là cha của cháu, nên trên đường đi tới bệnh viện em tạt vào gọi anh. 
- Cám ơn cậu. 
Thắng sốt ruột, anh giục Trung chạy nhanh lên, nhưng là giờ cao điểm nên có muốn cũng chẳng chạy nhanh được. Cuối cùng, hai anh em cũng đến bệnh viện. Trung nhanh nhẹn bước xuống mở cửa cho Thắng và nói: 
- Anh vào trước đi, em đưa xe xuống tầng hầm đã rồi sẽ lên sau. 
- Thắng lao vào bệnh viện thật nhanh. Theo lời chỉ dẫn, Thắng cũng tìm thấy phòng bệnh. Vừa bước tới cửa phòng Thắng thấy Hằng đang ngồi ghế, dáng vẻ mệt mỏi, tựa đầu vào vai bà An, mẹ Hằng. Thắng lưỡng lự chưa bước vào phòng thì Trung vỗ vai. 
- Vào đi anh Thắng 
- Nhưng anh... 
- Không nhưng gì hết, giờ quan trọng nhất là tính mạng của cháu Đức. 
Vừa nói Trung vừa kéo Thắng đi. Đến gần, Trung nói thật to như cố ý cho chị Hằng biết. 
- Chị Hằng, tình hình của Cháu Đức sao rồi chị? 
Ngẩng đầu lên, Hằng thấy Thắng đang nhìn mình. Khá ngạc nhiên, nhưng Hằng lấy lại bình tĩnh, cô nói: 
- Anh đến đây làm gì? Mẹ con tôi chưa chết đâu? 
Quay sang nhìn Trung, Hằng mắng: 
- Tôi đã nói cậu thế nào? 
- Em...em xin lỗi, tại vì em nghĩ cháu Đức cần có cả bố lẫn mẹ ở bên cạnh. Với lại, chị nên cho anh Thắng cơ hội, vì bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều. 
- Cơ hội ư? Cậu nghĩ đơn giản quá, nỗi đau của tôi 3 năm nay như mới xảy ra ngày hôm qua vậy? Từng lời nói sỉ vả, từng cú đấm giáng xuống người, thậm chí trên cả cháu Đức nữa. Liệu tôi có thể dễ dàng quên được sao? 
Nghe câu chuyện từ nãy tới giờ có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, bà An, mẹ Hằng mới lên tiếng. 
- Thôi con à, mọi sự đã qua, lúc này không phải để nhắc lại chuyện đó. Tất cả mọi người chúng ta đến đây chỉ để lo cho tính mạng của cháu Đức thôi. 
Vừa lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, tiếng bác sĩ nói: 
- Ai là cha mẹ của cháu Đức? 
- Dạ, tôi đây! 
Hằng và Thắng đều đáp lời. Bác sĩ nói: 
- Cháu Đức đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi còn phải theo dõi. Vì vậy gia đình của cháu an tâm và đến văn phòng ký giấy đóng tiền. 
- Vâng, chúng tôi cám ơn bác sĩ. 
Cả gia đình mừng rỡ vui sướng tột cùng, vì cháu Đức không bị nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này Thắng có thể thở phào nhẹ nhõm. Giả như Đức có chuyện gì thì Thắng sẽ ân hận suốt đời. Niềm vui chưa dứt thì Thắng nghe Hằng nói: 
- Bây giờ anh có thể về được rồi! Thắng nhìn Hằng tha thiết như muốn nói lời xin lỗi, nhưng miệng anh cứng lại, anh không dám, anh sợ sẽ không được sự tha thứ. 
- Ngày mai anh có thể vào thăm con được không? (Thắng nói như một sự cầu khẩn tha thiết) 
- Tốt hơn anh không nên đến đây làm gì, vì trong mắt tôi và cháu Đức, anh đã chết lâu rồi. 
Nghe vậy, tim anh như bị ngàn mũi kim đâm nhức buốt, anh cúi gằm mặt xuống rồi lặng lẽ ra về. Bước chân nặng nề, anh như rơi vào bóng tối mà không có lối thoát. Anh đã nhận lại những gì do chính anh gây ra, anh không xứng đáng với mẹ con Hằng. Bước đi với mặc cảm tội lỗi với nỗi cô đơn. Anh không nghe thấy tiếng gọi níu kéo của Trung và bà An. Tất cả cũng đều tại anh. 

Thắng và Hằng yêu nhau từ hồi cấp 3, hai đứa hứa hẹn sẽ làm đám cưới sau khi học xong đại học. Anh là Kỹ Sư điện, còn Hằng là cô giáo Tiểu học. Để cưới được nhau, Thắng và Hằng phải trải qua bao nhiêu thử thách từ phía hai gia đình. Vậy mà, rào cản ngày hôm nay lại là do chính anh tạo ra. Gia đình trẻ hạnh phúc cùng với Đức, đứa con trai đầu lòng ngoan ngoãn, học giỏi. 
Thật trớ trêu, cuộc đời không ai biêt được chữ “ngờ!” Không ai nghĩ rằng Thắng cặp bồ với cô Thư ký ở công ty anh, vì trong mắt mọi người anh luôn là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực. Mỗi buổi chiều, thay vì nóng lòng về ăn cơm cùng vợ con, giờ chỉ là những cuộc nhậu đến say xỉn. Nếu không say đi nữa, thì cũng là sự dửng dưng, nguội lạnh. Việc đánh đập, chửi rủa vô cớ xẩy ra thường xuyên như cơm bữa! Còn đâu những đêm hạnh phúc như thuở ban đầu mới cưới. Hằng không hiểu và cũng không lý giải nổi sự thay đổi đột ngột của chồng. Cô có hỏi, anh cũng chỉ trả lời ậm ừ hay nói nhiều lý do khác…

“Tức nước thì vỡ bờ,” đỉnh điểm dẫn đến cuộc chia tay là, vào tối hôm đó, Thắng uống rượu say, bước vào nhà là anh ói mửa. Hằng và cháu Đức đã dìu anh vào giường, cô lấy khăn ấm và nước ấm cho anh uống. Dù không quá say đến mức không biết gì, nhưng Thắng đã cố tình đẩy mạnh làm Hằng ngã xuống, miệng chửi rủa, tay vớ được chai nước ở bàn anh đã đánh đập và đuổi cô đi. 

Đã từ lâu, anh muốn ly dị Hằng vì cô Thư ký kia, nhưng anh còn ngần ngại bởi Hằng là người vợ quá tốt. Anh không có lý do gì để ly dị cô cả. Thấy bố ngày nào cũng đánh chửi mẹ, dù chỉ là cậu bé 5 tuổi, nhưng Đức rất nhạy cảm. Đức rất thương mẹ, bao nhiêu lần thấy bố đánh mẹ, Đức ôm lấy mẹ và xin bố đừng đánh nữa. Không kìm hãm được cơn tức giận, Thắng quay sang đánh luôn cả Đức. Với cái tát như trời giáng đã làm Đức té xỉu giữa nhà. Tiếng kêu cứu của Hằng như vô vọng giữa cảnh tối tăm của đất trời cũng như của lòng người. Hằng nói trong nước mắt: 
- Anh... anh thật là một người chồng, người bố tàn nhẫn, anh đánh tôi thế nào cũng được, nhưng còn thằng bé mới 5 tuổi, nó có tội tình gì. Mẹ con tôi sẽ ra khỏi nhà cho anh thỏa mãn. 

Hằng bế Đức bỏ nhà đi từ tối hôm đó. Nỗi uất hận trong lòng như ngọn lửa âm ỉ giờ bùng phát do tác động của bên ngoài. Vì thế, cô đã bế Đức đi về nhà mẹ trong nỗi cay đắng và tủi nhục. Vui với người tình mới, anh công khai đi lại và còn dẫn cô thư ký về nhà ở. Thời gian chưa được bao lâu, “người tình xinh đẹp” cái tên mà anh vẫn thường gọi, đã theo người đàn ông khác. Dù Thắng quỳ xuống cầu xin thì cũng chẳng ăn thua gì. vì đối với cô, Thắng chỉ là cái mỏ để đào tiền. Hết tiền thì đương nhiên cô sẽ tìm người khác. 

Khi bị người tình bỏ, Thắng đã tìm đến rượu để giải sầu, anh lang thang trên đường phố. Thậm chí anh không còn nhớ đường về nhà, đang ở đâu anh cũng không biết. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, một cảm giác đau đầu kinh khủng, anh cố gượng dậy nhưng toàn thân đau ê ẩm, nằm xuống nhìn xung quanh, anh không biết mình đang ở đâu. Đang trong dòng suy nghĩ bỗng cánh cửa mở ra, một vị linh mục bước vào tay bưng chén gì đó tiến về phía anh và hỏi: 
- Con tỉnh rồi à? Dậy húp chén cháo nóng cho tỉnh người. 
- Cha...cha … sao con lại ở đây? 
- À, tối hôm qua khi cha đi đóng cổng nhà thờ, thấy con nằm đó, gọi thế nào con cũng không tỉnh. Nên cha có nhờ mấy người đỡ con vào trong nhà xứ để nghỉ ngơi. 
Thắng cúi gằm mặt xuống với vẻ xấu hổ. Anh nói như không lên tiếng: 
- Con cám ơn cha. 
Hai cha con nói chuyện vui vẻ, đến gần trưa anh chào từ biệt cha để về. Kể từ đó, anh hay ra vào nhà xứ nói chuyện với cha, cha con gắn bó hơn thân thiện hơn. Giãi bày tâm sự của mình về gia đình, về những gì đã xảy ra. Anh cảm thấy được một sự an ủi rất lớn khi được nghe những lời động viên, khích lệ của cha. Cha đã mời anh đến tham dự mỗi khi có những dịp lễ lớn, dần dần anh càng siêng năng tham dự thánh lễ hơn. Điều đặc biệt là anh đã tham dự trọn ven tuần chín ngày của Lòng Chúa Thương Xót cùng nhà xứ. Cảm giác thánh thiêng như đang truyền vào cơ thể của anh. Anh nhớ lại hồi còn nhỏ, anh cũng đã từng là cậu giúp lễ, nhưng khi lớn lên, việc học hành xa gia đình, chuyện yêu đương đã làm anh không còn nhớ đến Chúa, không còn đi tham dự thánh lễ nữa. Bây giờ, dường như anh đang cảm nhận trong mình như có hai người đang ở trong anh. Anh muốn quay lại, xin lỗi vợ con, để anh được làm lại từ đầu, bù đắp những gì anh đã gây ra. Thế nhưng, tính sĩ diện của người đàn ông đã làm anh khựng lại. Sau cuộc chiến lương tâm đầy khốc liệt đó, sự thiện đã thắng, anh quyết tâm sẽ tìm gặp Hằng để xin lỗi. Chưa kịp nói lời “xin lỗi” thì lại nghe tin con trai anh bị tai nạn. 

Thắng bước chân đi theo dòng suy nghĩ, nên anh không hay mình đã đến nhà thờ từ bao giờ. Anh bước vào trong quỳ cầu nguyện, Nhìn lên thánh giá, khóe mắt anh cay cay, hai hàng nước mắt của sự thống hối, của tội lỗi chảy dài. Chưa bao giờ anh khóc cả, vậy mà bây giờ sao anh cảm thấy mình yếu đuối quá vậy. Một ngày mới bắt đầu, Thắng đã chuẩn bị xong xuôi để vào bệnh viện thăm con. Trong lòng anh vừa vui vừa lo lắng, dù anh đã nhờ Trung ngỏ ý với Hằng trước về sự ân hận của mình. Chắc chắn chị em Trung nói với nhau sẽ dễ dàng hơn anh nói, anh nghĩ thế. Tuy nhiên, anh cũng cố gắng tìm dịp thuận lợi để nói chuyện và xin lỗi Hằng. 

Bước vào phòng, anh thấy Hằng đang nằm ngủ bên cạnh giường của Đức, trông Hằng rất mệt mỏi, lòng anh càng quặn đau và cảm thấy xấu hổ. Anh ngập ngừng định cầm tay Hằng, thì Hằng tỉnh giấc vì Đức trở mình. Ngẩng đầu lên, Hằng nhìn thấy Thắng đang đứng bên cạnh. 
- Anh đến hồi nào vậy? 
- À, anh vừa đến. Thấy em ngủ ngon nên anh không đánh thức. Tình hình của con làm sao rồi? 
- Bác sĩ nói đã khá hơn, bây giờ chỉ chăm sóc cho con khỏe là xuất viện được rồi. 
- Thắng buột miệng nói: Tạ ơn Chúa 
Hằng trố mắt ngạc nhiên nhìn Thắng khi nghe anh nói “Tạ ơn Chúa.” Bao lâu nay có bao giờ anh đi nhà thờ, có bao giờ anh nhắc đến Chúa hay nói cảm ơn Chúa đâu. Cô nghe Trung nói rằng anh đã ân hận rất nhiều và anh muốn quay lại với cô, nhưng thực tình là cô chưa tin lắm. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hằng, Thắng nói: 
- Em đã quá mệt rồi, hay em về nghỉ một chút đi, để anh ở đây trông con. Ngỡ ngàng trước sự dịu dàng của Thắng, vì đã hơn 3 năm rồi, cô sống cảnh mẹ góa con côi. Dù ly dị nhưng trong lòng cô vẫn yêu anh. 
- Cũng được, bây giờ anh ở đây, để em ra ngoài cổng mua ít cháo cho con. 
Hằng bước đi ra ngoài thật nhanh để tránh ánh mắt của Thắng, vì cô biết rằng chỉ cần Thắng nhìn thẳng vào mắt cô là cô sẽ quên hết những gì đã xảy ra. Người ta nói quả không sai, phụ nữ “yêu bằng tai”, nên dễ mềm lòng trước lời nói dịu dàng của đàn ông! 

Hằng đi khỏi, nhìn con đang ngủ, Thắng cảm thấy hai chữ “Gia đình” sao mà thân thương, sao mà ấm cúng thế. Nếu được Hằng tha thứ, anh sẽ không bao giờ làm cho Hằng buồn thêm nữa. Ngồi xuống giường, Thắng nhẹ nhàng cầm lấy tay con rồi khẽ nói: 
- Bố xin lỗi con, bố hứa không bao giờ làm con khóc nữa, bố không bao giờ đánh mẹ nữa đâu. 
Hằng đi mua cháo nhưng quên đem tiền theo, nên cô quay về. Cô đã dừng lại ngoài cửa khi nghe thấy Thắng nhẹ nhàng nói với con. Cô thực sự xúc động, cô tin rằng anh đã thay đổi. Không ngăn được hai hàng nước mắt đang chảy xuống đôi má kèm theo tiếng sụt sịt, tiếng khóc đã làm cho Thắng giật mình, anh vội buông tay con đứng dậy. Nhìn ra cửa thấy Hằng đang khóc, Thắng vội lại gần ôn tồn hỏi: 
- Em làm sao thế, có bị đau gì không? 
- Em không sao? Tại em xúc động khi nghe thấy những lời anh nói với con. 
- Vậy... em có tha thứ và cho anh một cơ hội không? 
- Em...em.... Nói thật tình là em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, hàng ngày em vẫn cầu xin Chúa tha thứ những lầm lỗi của anh. 
Nghe lời Hằng nói, Thắng sung sướng muốn khóc, nhưng anh cố nén lại và ôm cô vào lòng, hôn trên mái tóc cô và nói: 
- Em và con hãy tha thứ cho anh, anh hứa sẽ không bao giờ làm mẹ con em đau lòng nữa. Anh hứa...anh hứa. 

Hằng cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của Thắng, dường như hai trái tim cùng chung một nhịp đập, một niềm hạnh phúc dâng trào. Thắng đã hoán cải thật sự, anh đã nhận ra giá trị hạnh phúc của gia đình. Chính gia đình này Chúa đã ban tặng cho anh, nên anh phải trân quý và gìn giữ hạnh phúc mà Chúa đã trao cho anh. 

Ngoài sân nắng đã lên cao, hàng cây hoa trước phòng rực rỡ sắc mầu! 

Elisabeth Đặng Oanh 
Tiền Vĩnh Thệ

COMMENTS

Tên

Bác Ái,60,Bài Giảng Audio,69,Bản tin,1537,BảnTin,1,bâcsi,1,Cáo Phó,60,Chuyên đề,188,Cộng Đoàn,747,Đời tu,8,Gia đình Đa Minh,34,Giáo dục,129,Giáo Hội Hoàn vũ,699,Giáo Hội Việt Nam,349,Giới Thiệu,2,Góc Bếp,1,Hạnh Các Thánh,1,Hội Dòng,1024,Hội Thánh,305,Kiến Thức,68,Kiến Thức Phổ Thông,2,Lời Chúa,3,Mùa Chay và Phục Sinh,1148,Mùa Thường Niên,2344,Mùa Vọng,1,Mùa Vọng và Giáng Sinh,508,Mục Vụ Giáo Xứ,74,Nhà An Dưỡng,4,Nhà Huấn Luyện,181,Núi Thánh Phục Sinh,1,Phụng vụ,3,Radio,126,Radio Tâm Ca,83,RVA,23,Suy Niệm,4550,Suy niệm,1091,Suy Tư,2,Suy Tư - Cảm Nghiệm,684,Sứ Vụ,47,Sư Vụ,4,Sứ vụ,218,Sứ Vụ Giáo Dục,4,Sức khỏe,119,Sưu Tầm,140,Tài liệu,516,Tập San Lên Đường,561,Thần Học,1,Thế giới nhìn từ Vatican,1,Thông Tin,938,Thời Sự,455,Trong nước,2,Truyền Giáo,6,Vatican News,11,Văn Bản,23,Văn Hóa Nghệ Thuật,1969,Văn-Thơ,1,vi,2,Video Clips,1593,Video Nhạc - Phim,559,Videos,7,Youth Radio,52,
ltr
item
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP: Bến Bờ Hạnh Phúc (Tiền Vĩnh Thệ)
Bến Bờ Hạnh Phúc (Tiền Vĩnh Thệ)
Bến Bờ Hạnh Phúc (Tiền Vĩnh Thệ)
https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEjfoABvMVqdGDwYgThhLda9Tj30l81T-exXt8Nz6dJtEgtiM8UX25gUTueL5BPOFni3M4LwyMhYjB4dQmpVDX9QLWMfpkUQAX1EdqvDlqCcBiICNaGYeYj5bWlg0U7ibBNfEynUSY3Gk5bnLiOtE3R4vWvp4iRvty69t_CIB8PFK5CczU4Tuv7svDWJ=w699-h599
https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEjfoABvMVqdGDwYgThhLda9Tj30l81T-exXt8Nz6dJtEgtiM8UX25gUTueL5BPOFni3M4LwyMhYjB4dQmpVDX9QLWMfpkUQAX1EdqvDlqCcBiICNaGYeYj5bWlg0U7ibBNfEynUSY3Gk5bnLiOtE3R4vWvp4iRvty69t_CIB8PFK5CczU4Tuv7svDWJ=s72-w699-c-h599
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP
https://www.daminhgovap.org/2021/10/ben-bo-hanh-phuc-tien-vinh-the.html
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/2021/10/ben-bo-hanh-phuc-tien-vinh-the.html
true
3295611318363260226
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts VIEW ALL Xem bài Reply Cancel reply Delete Bởi Home TRANG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU NHÃN ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Không tìm thấy bài viết phù hợp với yêu cầu Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Table of Content