Ánh mắt khắc khoải (Thỉnh viện)
Ánh mắt khắc khoải
Thy gọi điện cho tôi từ trung tâm:
- Qua lấy hình đi sơ ơi, tao làm xong rồi nè!
Tôi cười “chắc con bạn này bị loạn ngôn ngữ từ ngày đi lễ khấn của mình.”
- “Ừ, sơ qua liền nè mày.”
Gác máy, chạy vội qua chỗ Thy.
Từ chiếc màn hình máy tính mỏng lét, bức hình dần hiện lên, đồng tử, rồi hàng mi, một đôi mắt ngấn lệ.
- Mắt ai mà buồn dữ thần, hình như sắp khóc nữa? Đúng, trong mắt là cả một biển nước nặng trĩu, chực trào ra, như vỡ bờ, trong văn vắt và sâu thăm thẳm, nhưng không hẳn là buồn!
Thy hỏi tôi:
- Kiếm đâu ra bức hình này đây, hình cổ lắm rồi, khôi phục muốn hư con chuột, nhưng đáng à nghen, hình đẹp xuất sắc, mắt ai vậy?.
Tôi không trả lời, mắt dán vào bức hình, nhìn đôi mắt ấy, hình ảnh một cô gái hiện lên, tầm 18, 20 đăm chiêu mà sâu sắc.
Và tôi thấy tu viện dòng Đa Minh, trong sân tán lá cây lộc vừng đung đưa nhè nhẹ. Tu viện yên lắng. Chiếc chuông dưới cây lý vang lên. Những tiếng chuông âm vang trầm lặng. Ngồi dựa đầu vào tường, một cô gái ngước mắt lên Chúa. Khắc khoải. Và tiếng chuông cứ thế vun vút bay theo gió.
Chị ấy là cô gái hoạt bát, nhiều ước mơ, hoài bão. Tuổi 18, cái tuổi mà người ta vẫn gọi là hậu tuổi thơ. Vì nó trưởng thành thì chưa tới, mà con nít thì không ra. Tuổi có nhiều khát khao, nhưng không có định hướng, nói chung là dở dở ương ương. Tuổi trẻ phơi phới, chị rời gia đình, đi tu, bắt xe vào nhà dòng, đứng trước tu viện ngó ngang ngó dọc rồi nghĩ về tương lai. Đời của chị từ nay sẽ rất khác. Một cuộc đời với Giêsu.
Năm đầu tiên ở nhà dòng, chị ấy sống rất tốt. Hân hoan và bình an trong đời tu. Chúa cho chị được ơn sống hài hòa với chị em. Thời gian năm nhất trôi qua trong sự bảo bọc và yêu mến của cộng đoàn. Tới một thời điểm, độ tháng 9, năm học mới bắt đầu, cơn gió nóng dư âm của mùa hè lào xào trên ngọn cây bằng lăng. Thời điểm ấy kéo dài về sau, chị khủng hoảng. Những buổi tối đến vội vàng. Tối nào cũng như tối ấy, học cả ngày về muộn, kinh chiều với chị em, ăn cơm tối rồi tắm táp qua loa, đọc lại vài trang vở, tới giờ đi ngủ và hết ngày. Năm hai, việc học nặng hơn, cộng thêm một ít công tác và trách nhiệm ở nhà, mọi thứ khá áp lực, chị chẳng buồn cười nói. Dường như thời gian ròng rã trên trường và sự quyến rũ của thành phố xa hoa đã lấy hết niềm vui của chị.
Mỗi buổi sáng đến cách mệt mỏi, chị thức dậy với suy nghĩ: “Hôm nay lại có chuyện gì nữa đây?”. Chị không nhớ thánh lễ sốt sắng nhất của mình là từ khi nào, chắc cũng lâu rồi. Trước mặt Chúa, chị chẳng còn cảm xúc gì nữa, chị muốn nói gì đó với Ngài, nhưng cổ họng và tâm trí cứ cứng lại, chẳng biết diễn tả thế nào! Có dịp đi quê, về nhà mẹ hỏi:
- “Đi tu vui không con, thấy không ổn thì về nhé!”
Chị vui vẻ trả lời:
- “ Vui lắm ạ, mẹ đừng lo!”
Lòng chị xao xuyến biết bao. Chị gồng mình lên với tất cả, bề ngoài thì bình thường, phẳng lặng như mặt hồ, nhưng trong tâm hồn là bao bão lòng và chán ghét. Chị chẳng hiểu lòng mình, cũng không đủ can đảm để tìm lại mình trong đống rối răm ấy.
Những ánh mắt xa xăm cứ tung tầm nhìn đi một chốn nào đó, chị chẳng biết mình đang muốn gì, cần gì và phải làm gì. Kỳ tĩnh tâm năm đến, mọi chuyện đối với chị thật mệt mỏi, chị chẳng trông chờ hay kỳ vọng gì đâu! Nhưng qua ba ngày Tĩnh tâm, sống trầm lặng hơn bình thường, cuộc sống như chậm lại vài nhịp, chị thảnh thơi và an lòng hơn, bỏ đi sự gồng gánh, mềm người ra, đón nhận và tận hưởng. Bước đi dưới tán cây xanh, ngắm bình minh ló dạng buổi sáng, thành phố yên ắng nhường cho tiếng chim hót líu lo. Buổi tối gió thổi lồng lộng trên ban công, ngắm nhìn những chiếc máy bay luân phiên hạ cánh, rồi cất cánh. Lạ nhỉ, những điều này trước giờ vẫn xảy ra, sao hôm nay bình yên lạ kỳ thế! Thật ra mọi thứ vẫn thế thôi, chỉ do lòng chị mãi quanh quẩn. Chị biết ơn Chúa, rồi thả mình vào khung cảnh ấy. Tận hưởng và nhẹ lòng! Chị thấy mình như được Chúa xoa dịu và vỗ về. Bất giác, chị khóc, tựa như đứa trẻ lâu lắm rồi mới được ôm mẹ của mình, ấm áp lắm.
Rồi vào một buổi phản tỉnh cá nhân, ngồi dựa vào tường, chị nhìn lên thánh giá Chúa, đọc lại ý nghĩa những biến cố xảy đến với mình, hình ảnh chuỗi ngày qua chạy trong đầu chị. Mắt chị cay cay, tim bồi hồi và cổ họng như nghẹn lại. Đứng hình vài giây, chị nói trong nước mắt: "Con hiểu rồi, con nhận ra rồi!" Chị chợt khóc, chợt cười. Khoảng khắc ấy, bình yên thôi, nhẹ nhàng theo bản nhạc không lời. Dưới cây thánh giá, chị tìm lại chính mình trong thế giới hậu thơ. Chính khoảnh khắc ấy, chị thấy mình như đứa con hoang đàng, đang trong vòng tay ấm êm của cha, ông hôn lấy hôn để đứa con yêu dấu. Cũng chính khoảnh khắc ấy, người chị em của chị vô tình chụp được đôi mắt chị trong cái nhìn khắc khoải đó.
Thy nhìn tôi, ngờ ngợ như đọ lại tấm ảnh, nó thảng thốt,
- “Mày đang kể về mày, phải không?”.
-Lít-
Bài viết lấy ý tưởng từ:
Cánh đồng bất tận, tr 51-65, NXB Trẻ, Nguyễn Ngọc Tư (2005)
COMMENTS