Đọc truyện Đêm Khuya - Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi

SHARE:

Đọc truyện Đêm Khuya - Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi


Đọc truyện Đêm Khuya 
Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi - Sr. Maria Nguyễn Thị Hồng Lài 


Tuyển tập Truyện Ngắn Giải Thưởng Văn Nghệ Đất Mới 

Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi (Giải Khuyến Khích) 
Sr. Maria Nguyễn Thị Hồng Lài - Dòng Đa Minh Gò Vấp
Giọng đọc Hồ Vân 

Nguồn: Giáo Phận Xuân Lộc

 
Tác Phẩm Dự Thi Văn Hóa Đất Mới 2020 
Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi 
Tác giả: Maria Nguyễn Thị Hồng Lài 
Bút hiệu: Lâm Giang 
Giải: Khuyến Khích 

Chiếc xe khách tấp vào lề rồi vội vàng lao đi, để lại một cô gái dáng vẻ mảnh mai đang ngơ ngác trong ánh chiều vàng nhợt nhạt. Hơi nóng rừng rực phả ra từ những vách đá, mùi âm ẩm gay gắt hắt lên từ mặt đất, một cơn gió kiêu kì tạt ngang khóe mắt như muốn khiêu khích vị khách lạ. 

Sau chuyến bay dài từ Sài Gòn ra Hà Nội, rồi ngồi xe hơn bốn tiếng nữa, vị khách miền Nam mới được đặt chân lên vùng sơn cước Đông Bắc. Mảnh đất liêng thiêng mà từ ngày vào dòng, cô luôn nuôi trong lòng ao ước được một lần đến thăm. Cô đến đây mang theo khao khát được trở thành một người truyền giáo. Nhắm mắt để cho gió mơn man trên khuôn mặt, hít một hơi thật sâu để hưởng trọn mùi của đất mẹ, cô tưởng tượng mình đang mặc bộ áo dòng trắng tinh, tay ôm thúng lúa, vừa đi vừa tung gieo hạt giống trên con đường đầy sỏi đá. Những hạt giống vừa rơi xuống đất đã nảy mầm, vươn lên, trổ ra những hạt lúa óng vàng, bóng mẩy, tỏa hương thơm ngạt ngào. 

Tiếng nổ lịch xịch của chiếc Cup 50 cũ kĩ làm chị nữ tu trẻ giật mình quay lại. 
- A! Chị Sâm! 
- Chị đây, Liên! Em đợi lâu chưa? 
- Dạ chưa! Em cũng mới vừa xuống xe thôi ạ! 
- Được rồi, lên xe chị đưa về nhà. Từ đây về đến nhà mất hơn nửa tiếng nữa đấy em ạ! 

Ngồi sau xe, Liên dáo dác nhìn cảnh vật xung quanh. Cô cố nói to át tiếng gió vù vù. 
- Chị Liên, ở đây cũng không có nhiều dân chị nhỉ? Mà em tưởng phải có nhiều cây cối lắm chứ! 
- Ừ! Vùng biên giới mà em. Đá nhiều hơn đất, nắng thì gay gắt, mưa thì mưa đến lở đất. Chẳng mấy người muốn sống ở đây. Còn cây cối à? Người dưới xuôi lên trả giá rẻ bèo rồi đốn hết. Năm ngoái chị về đây, khu này vẫn còn nhiều cây to lắm, giờ chỉ còn trơ lại gốc cây. 

Liên không hỏi thêm nữa. Cô hiểu sự sang trọng, hiện đại của các thành phố lớn vốn được trang hoàng bằng tài nguyên và sự an bình lấy từ những nơi thôn dã này. Chiếc xe thắng lét két trước cánh cổng tre cao tầm ngang thắt lưng người. Trước mặt Liên là căn nhà cấp bốn nhỏ nhắn với mái ngói, tường vôi và một giàn bầu xanh mướt ngay lối vào. 
- Rồi! Đến nơi, nhà ta đây. Chào mừng Sơ Liên đến với cộng đoàn chúng em! 
- Chị cứ trêu em. Liên ngượng nghịu. 
- Chứ còn không phải à! Em là khách quý của chị đấy! Chị phải cảm ơn Sơ giáo em lắm! Xa xôi thế này mà để em ra giúp chị. Không có em, một mình chị, biết xoay xở thế nào? Sâm vừa dắt xe vào vừa nói. 
- Không có gì đâu chị. Em rất vui được ra đây giúp chị. Cũng là cơ hội để em học hỏi kinh nghiệm truyền giáo. Chỉ ngại là thời gian ngắn quá, chẳng biết có làm được gì cho chị không. 
- Chị nghe Bề trên báo em chỉ ở mươi ngày rồi phải về đi học đúng không? Thế cũng tốt quá rồi, đến lúc đó chắc cũng đã có bổ nhiệm ngưới mới cho cộng đoàn. 

Chị Sâm còn đang nói thì Liên bắt gặp ánh mắt của một bé gái chừng 10 tuổi trong bộ quần áo nhem nhuốc, mái tóc hoe vàng để chấm vai. Nhìn theo ánh mắt của Liên, Sâm cũng thấy con bé, vừa lục đục mở khóa cửa, vừa giải thích. 
- Con bé tên Miên, nó sống với ông, sáng say chiều xỉn. Tội nghiệp! Chẳng được học hành gì. Thôi! Vào nhà, ở đây vài ngày rồi em sẽ biết. 

Buổi sáng đầu tiên ở vùng cao. Đang ngắm giàn bầu xanh mướt, Liên chợt nảy ra ý định làm quen với cô bé hàng xóm vừa gặp hôm qua. Chọn một quả bầu thật ngon, Liên vui vẻ bước qua hàng rào, đến bên cô bé đang lúi húi nhỏ cỏ. 
- Chào Miên, cô tên Liên, cho cháu quả bầu này. 
Con bé đứng lên, giương mắt nhìn Liên đầy vẻ nghi ngờ. Còn chưa kịp nói thêm câu nào thì bất ngờ một bàn tay hất mạnh quả bầu trên tay Liên rơi xuống đất. 
- Không cần. Không cần đâu. Người Kinh không tốt đâu. Người đàn ông hằm hằm nhìn Liên. 

Bất ngờ. Hốt hoảng. Liên không dám giải thích thêm một lời nào. 
- Dạ! Cháu chào bác. Liếc nhìn sang bé Miên, Liên cười gượng một cái rồi cắm đầu đi một mạch về nhà. 
- Chị Sâm, chị Sâm. 
- Em đi đâu về đấy! 
- Em vừa mang trái bầu sang nhà hàng xóm, định làm quen con bé A Miên, nhưng… 
- Ông già không chịu nhận đúng không? Sâm tiếp lời. 
- Dạ! Đúng! Đúng! Sao chị biết? 
- Chị ở đây cũng hơn một năm rồi. Đã từng làm nhiều cách, rất nhiều lần như em, nhưng ông ta vẫn thế. Nói rồi Sâm thở dài, tiếng thở nghe nặng nỗi bâng khuâng. 

Buổi sáng thứ hai, Liên được cùng chị Sâm đi thăm một gia đình người dân tộc. Chiếc xe cũ kĩ chật vật qua những khúc đường vòng vèo, đất đá nhấp nhô. Có khi xe mon men trên đoạn đường đèo một bên là vách núi, một bên vực sâu hút tầm mắt. Liên sợ đến nín thở, tay ghì chặt lấy áo chị Sâm, không dám nói lời nào. Cuối cùng, xe dừng lại dưới chân một con dốc thẳng đứng. Hai chị em phải xách đồ đi bộ lên dốc, đúng hơn là phải đi bằng cả hai tay hai chân. Trên đỉnh ngọn đồi là một ngôi nhà lụp xụp dựng bằng đủ thứ vật liệu, lá, ngói, bạt, tôn. Từ xa, đã nghe trong nhà vọng ra tiếng líu ríu của trẻ con. 

Chị Sâm nhanh nhẹn bước vào như đã quen biết từ lâu. Liên ngập ngừng theo sau. Bên trong căn nhà là đôi vợ chồng với gần chục đứa trẻ đang quây quanh nồi cháo đặt trên bếp. Vừa thấy chị, mấy đứa trẻ chạy ùa tới, chị ôm lấy từng đứa, ân cần xem chân tay, mặt mũi, vạch áo xem lưng xem bụng cho từng đứa. Chị nói sợ đám trẻ bị lây sởi từ một đứa mới khỏi bệnh tuần trước. Rồi lại tay bế, tay dắt, chị mang chúng nó ra giếng, tắm rửa cho từng đứa một. Chị Sâm toàn nói chuyện với lũ trẻ bẳng tiếng dân tộc, Liên không hiểu gì, nhưng cũng hăng hái giúp chúng mặc quần áo, chơi đùa với chúng. Xong xuôi, chị Sâm còn dặn dò gì đó với bà mẹ, rồi mới chuẩn bị ra về. Đột nhiên Liên nhìn thấy trong góc nhà có bức tượng Đức Mẹ đang nằm chỏng chơ. Chạy đến nhặt tượng lên, Liên nhìn chị Sâm rồi quay sang nhìn hai vợ chồng. Người đàn ông nói bằng tiếng Kinh: 
- Bà này của các cô cho không thiêng. Hôm nọ có ông mo vào bảo vứt ở đấy! Chị Sâm không nói gì, rút chiếc khăn tay trong túi ra lau sạch tượng, cung kính đặt lại trên bàn thờ, quay xuống ôn tồn nói với người chồng: 
- Bà này rất hiền. Nhưng hễ cứ tin thầy mo thì cầu gì cũng không thiêng. Nói rồi chị Sâm vui vẻ chào mấy đứa trẻ rồi ra về. 

Trên đường về, lòng Liên nặng trĩu vì hình ảnh bức tượng Đức Mẹ bị vứt trong xó nhà. 
- Sao chị không giải thích cho họ hiểu làm như vậy là xúc phạm tượng thánh?
- Họ chưa tin, trách sao được hả em? Vả lại cái nghèo khổ sẽ khiến họ chỉ tin những người đem cho họ cơm, áo và tiền. Hết cơm, hết tiền thì hết tin. 
- Vậy nên người ta vẫn nói làm việc truyền giáo thì nên cho họ cần câu cá, chứ không chỉ là mấy con cá - Liên nói. 
- Nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Nhiều người chỉ dựa vào mình để kiếm cái ăn, họ không chịu học cách làm ra cái ăn. Mình rơi và thế bỏ thì thương, vương thì tội. Mà giả như nhờ cái ăn mà họ tin theo đạo, chị thấy cũng không hay, đức tin của họ bị cái bụng điều khiển rồi. Phải làm sao để họ thực sự cảm thấy được Chúa yêu thương, khó lắm em ạ! 

Một buổi sáng, đang tưới mấy luống rau trồng cạnh hàng rào, Liên phát hiện mấy thứ rau quả mình mang qua biếu nhà hàng xóm đang nằm teo héo dưới đất. Đã hơn một tuần qua, ngày nào Liên cũng mang sang nhà hàng xóm khi thì quả bầu, khi thì bó rau, hay quả dứa, khi thì chiếc khăn mặt mới Liên chưa dùng tới. Liên chỉ lẳng lặng đặt trước cửa nhà rồi về. Không có ý thuyết phục họ bằng những thứ rẻ tiền đó, nhưng cô muốn ông cháu bé Miên hiểu thành ý làm quen của mình. Giờ nhìn thấy kết quả, Liên thất vọng ê chề. Hóa ra sống cùng họ đã khó, huống hồ muốn họ biết Chúa còn khó bao nhiêu. 

Một ngày, trời vừa chập choạng tối, hai chị em đang ngồi ăn cơm. Một người đàn ông hớt hãi chạy vào gọi chị Sâm, Liên nhận ra đó là người chồng của gia đình đông con sống trên đỉnh đồi. 
- Cô Sâm! Thằng A Phình nó chết rồi. 
- Mau lên, Liên, đi với chị. Chị Sâm lập tức vơ lấy chiếc túi, lao lên xe. 

Chị Sâm rồ ga phóng thật nhanh. Tiếng nổ của chiếc xe xé tan bầu khí tĩnh lặng của núi rừng lúc chiều tà, ánh đèn vàng yếu ớt của chiếc xe chỉ đủ chiếu xuống một khoảnh đất trước mặt, thế mà chị Sâm vẫn phóng như bay. Đột nhiên, chiếc xe kêu lực khực mấy tiếng rồi chết máy. Chị Sâm hì hục đạp mà nó vẫn không chịu nổ. Sau một hồi vật lộn với chiếc xe, hai chị em đành phải dẫn bộ đi tiếp. Xe và người vừa đến chân dốc thì cũng là lúc bên kia quả đồi đã thấy lấp ló ánh trăng non. Chị Sâm và Liên leo được đến cửa nhà thì đã thấy bên trong một ông thầy mo đang cầm nhang nhảy nhót quanh xác đứa trẻ. Chị Sâm đi xông xông vào nhà thì bị người mẹ chạy ra cản lại. 
- Cô Sâm đến muộn quá tôi phải gọi thầy mo thôi. Thầy dặn không cho ai vào hết. 

Chị Sâm và Liên hậm hực nắm tay nhau cố bước vào, nhưng bà mẹ nhất quyết cản lại. Chị Sâm dừng lại, im lặng không nói một lời nào. Rồi chị đưa tay lên làm dấu Thánh Giá, đọc kinh, Liên cũng đọc theo chị. Chị còn đọc công thức rửa tội cho đứa bé dù không ở gần nó. Xong, chị quay căn dặn bà nhớ chôn cất đứa bé đàng hoàng, chị nói con của bà nhất định đang ở trên Thiên Đàng. Nói rồi, chị nắm tay Liên đi ra, Liên thở dài, tiếc nuối: - Giá mà mình đến sớm hơn. 

Chị Sâm không nói gì. Hai chị em dắt nhau đi vào màn đêm tịch mịch. Đêm đó, về đến nhà đã rất khuya, cả hai chị em đều mệt nhừ nhưng cứ trằn trọc không ngủ. Liên nghe trong lòng có tiếng đổ vỡ của những giấc mơ truyền giáo. Thoắt cái đã đến ngày phải về lại nhà dòng, xách ba lô ra khỏi nhà, Liên cố nán lại nhìn sang nhà hàng xóm, có ý muốn nói lời chào tạm biệt bé Miên, nhưng căn nhà vẫn đóng cửa im lìm. Phóng tầm mắt nhìn tất cả cảnh vật lần cuối, Liên chợt thấy lòng nặng nề một nỗi thất vọng. Mười ngày trôi qua với dường như vô nghĩa, khi Liên tuyệt nhiên chưa thấy được một chút kết quả nào từ những công việc của Liên và cả chị Sâm. 

Chiếc xe nổ máy, Liên chuẩn bị lên xe, chợt có tiếng gọi. 
- Cô Liên! 
Liên tròn mắt nhìn bé Miên. Trước mặt Liên là cô bé hàng xóm đang cười thật tươi, Liên chưa nhìn thấy nó cười như vậy bao giờ. Miên cẩn thận đặt vào bàn tay Liên một chùm hoa hồi
- Cho cô Liên cái này. Thơm lắm! Nhớ về thăm A Miên đấy! Nó nhìn Liên, nhìn chị Sâm, rồi chạy một về mạch nhà. 

Liên đứng ngẩn người một lúc lâu. Không ngờ, giây phút cuối cùng trước khi đi, Liên mới nhận được một nụ cười, vớt vát lại một chút niềm hy vọng đang chực tắt. Ngồi trên xe, chùm hoa hồi vẫn giữ trong tay, Liên chăm chú ngắm từng cánh hoa. Hoa hồi là loài hoa đơn sơ, giản dị, bông hoa có năm cánh gắn kết bằng những đường nét liền nhau không dễ gãy rụng. Hương hoa dịu dàng, đằm thắm nhưng bền bỉ và nồng ấm. Vào dòng ngần ấy năm, đến bây giờ Liên mới thấu hiểu đầy đủ ý nghĩa hình ảnh hoa hồi trên huy hiệu dòng mình.

Người truyền giáo không cần mang nhiều những sắc màu rực rỡ để thu hút bướm ong, cũng chẳng cần quá phô trương những hương thơm sang trọng. Nhưng thứ cần hơn cả là tấm lòng mộc mạc và niềm tin bền bỉ như loài hoa hồi xứ Lạng. Hoa trái của việc truyền giáo chắc không dễ trổ bông, sinh hạt như tưởng tưởng của Liên khi lần đầu đặt chân đến miền đất này, nhưng nó cần thời gian và hy vọng không ngừng

Liên nhắm mắt ngả đầu lên ghế, vẫn nghe thoang thoảng hương hoa hồi…. 

Lâm Giang


Ban Truyền Thông

COMMENTS

Tên

Bác Ái,60,Bài Giảng Audio,69,Bản tin,1537,BảnTin,1,bâcsi,1,Cáo Phó,60,Chuyên đề,188,Cộng Đoàn,748,Đời tu,8,Gia đình Đa Minh,34,Giáo dục,129,Giáo Hội Hoàn vũ,699,Giáo Hội Việt Nam,349,Giới Thiệu,2,Góc Bếp,1,Hạnh Các Thánh,1,Hội Dòng,1025,Hội Thánh,305,Kiến Thức,68,Kiến Thức Phổ Thông,2,Lời Chúa,3,Mùa Chay và Phục Sinh,1150,Mùa Thường Niên,2344,Mùa Vọng,1,Mùa Vọng và Giáng Sinh,508,Mục Vụ Giáo Xứ,74,Nhà An Dưỡng,4,Nhà Huấn Luyện,181,Núi Thánh Phục Sinh,1,Phụng vụ,3,Radio,126,Radio Tâm Ca,83,RVA,23,Suy Niệm,4553,Suy niệm,1091,Suy Tư,2,Suy Tư - Cảm Nghiệm,684,Sứ Vụ,47,Sư Vụ,4,Sứ vụ,218,Sứ Vụ Giáo Dục,4,Sức khỏe,119,Sưu Tầm,140,Tài liệu,516,Tập San Lên Đường,561,Thần Học,1,Thế giới nhìn từ Vatican,1,Thông Tin,939,Thời Sự,455,Trong nước,2,Truyền Giáo,6,Vatican News,11,Văn Bản,23,Văn Hóa Nghệ Thuật,1969,Văn-Thơ,1,vi,2,Video Clips,1594,Video Nhạc - Phim,559,Videos,7,Youth Radio,52,
ltr
item
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP: Đọc truyện Đêm Khuya - Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi
Đọc truyện Đêm Khuya - Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi
Đọc truyện Đêm Khuya - Truyện ngắn: Hương Hoa Hồi
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6GMJyHnLfqGlh_rrHRBFBhVIQECIgEhgcVKI0qKuzOumJ5tm4oN_u_g3zapyoMOj0ee9rvULBJoeJC56hGdqQ0Hmi59LOnZ4eHqhEXcwDBneHyTafU96SGDjBqclgqOpAFGiOnwd3e_w/w804-h487/hoa-hoi-la-gi-700x425.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6GMJyHnLfqGlh_rrHRBFBhVIQECIgEhgcVKI0qKuzOumJ5tm4oN_u_g3zapyoMOj0ee9rvULBJoeJC56hGdqQ0Hmi59LOnZ4eHqhEXcwDBneHyTafU96SGDjBqclgqOpAFGiOnwd3e_w/s72-w804-c-h487/hoa-hoi-la-gi-700x425.jpg
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP
https://www.daminhgovap.org/2020/12/hoa-hoi-xu-lang-toa-huong.html
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/2020/12/hoa-hoi-xu-lang-toa-huong.html
true
3295611318363260226
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts VIEW ALL Xem bài Reply Cancel reply Delete Bởi Home TRANG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU NHÃN ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Không tìm thấy bài viết phù hợp với yêu cầu Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Table of Content