Xin Một Lần Được Là Người Tình

SHARE:

Xin Một Lần Được Là Người Tình


Xin Một Lần Được Được Là Người Tình 

Mưa rả rích. Suốt ngày trời lúc nào cũng tối đen, nặng trịch. Chị cố ngước mắt nhìn lên đồng hồ. Tiếng đồng hồ tích tắc mỗi lúc một vang xa, dường như báo hiệu thời giờ của chị đã không còn. Thời giờ chính thức khép lại một cuộc đời. Một cuộc đời với đầy đủ hỷ nộ ái ố và trăm ngàn tủi nhục đắng cay. 

****** 

Chị quen anh cũng vào một buổi chiều mưa. Vừa đưa con đi học, trên đường trở về, trời bỗng mưa. Tạt xe gấp vào lề định mặc áo mưa; thì… ầm…Chị bị hất văng vào lề. Một chiếc xe honda từ phía sau húc thẳng vào xe chị. Cú ngã làm chị bất tỉnh. Khi tỉnh lại, người đầu tiên chị nhìn thấy là anh. Chị vẫn nhớ như in ánh mắt ấy. Ánh mắt như muốn nuốt trọn tâm hồn và thể xác chị mà chưa bao giờ chị nhận thấy điều đó từ chồng. Rồi anh chị quen nhau từ đấy. Tình yêu như cứ vô tình được sinh ra, rồi nảy nở trên cuộc đời đã qua phần bên kia sườn dốc của hai người. 

****** 
Chị có chồng và thằng con trai kháu khỉnh. Cuộc sống gọi là hạnh phúc. Chồng chị là một kiến trúc sư có tiếng ở Sài gòn này. Anh chuyên thiết kế các nhà thờ. Thế nên, gia đình chị thường xuyên có các cha lui tới bàn chuyện xây nhà thờ với chồng. Các cha hay nói đùa: “Vợ chồng anh chị nên sinh thêm một thằng nữa để nối nghiệp cha nó, cha chọn thằng nhóc này rồi, mai mốt lớn cho nó theo cha đi tu.” Chị cũng thấy thế làm vui. Tuy nhiên, đời không như là mơ. Bạn bè ghen tỵ vì hạnh phúc gia đình nhưng họ đâu biết được rằng hằng đêm chị ôm con ngủ mà khóc một mình. Chị không trách anh, bởi anh luôn sống đúng với trách nhiệm của mình. Thế nhưng, trong chuyện vợ chồng, chưa bao giờ chị được làm một người đàn bà đúng nghĩa. Chỉ xin một lần được yêu thật sự. Lấy nhau chưa được một tháng, anh chỉ ngủ với chị vài đêm. Còn lại đêm nào cũng thấy anh ngồi làm việc đến khuya, đợi đến khi chị ngủ anh mới vào, có khi anh ngủ luôn ở phòng làm việc. Có bữa gần 11g khuya, đang ngủ, chợt tỉnh giấc, vẫn chưa thấy chồng vào ngủ, chị nhẹ nhàng xuống bếp pha ly sữa rồi mang qua phòng làm việc cho chồng. Khe khẽ tiến lại sau lưng chồng, chị không tin vào mắt mình. Hình ảnh hai thằng đàn ông đang quấn quýt vào nhau trên màn hình vi tính. Chị đánh rơi ly sữa xuống đất…Anh quay lại… 

****** 

Chị thương anh nhiều cũng bởi thấy anh là người hiền lành, tuy cũng hay uống rượu với bạn bè vì công việc nhưng cũng có chừng mực. Chị chỉ ghét anh một điều đó là anh hút thuốc nhiều. Giao kèo với nhau nếu muốn cưới thì anh phải bỏ tật hút thuốc. Nhưng hứa chưa được mấy bữa anh lại hút. Cuối cùng chị cũng bằng lòng. Quen dần với mùi thuốc lá, rồi yêu cái mùi ấy hồi nào không biết, chị thích nhất mỗi khi anh đi làm về được ôm anh, được hít hà cái mùi thuốc khét lẹt từ ngực anh. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm chị sung sướng rồi. Tuy vậy, trong đám con trai muốn làm quen, chị chọn anh chỉ vì anh là người có đạo. Các ông bà trong xóm hay nói con cứ quen người có đạo cho chắc ăn, chứ quen người không có đạo sau này nhiều chuyện rắc rối lắm. ****** Hạnh phúc đêm tân hôn chưa qua thì đau khổ đã đến, chị phát hiện anh là người đồng tính cho dù anh chưa một lần xác thực điều đó. Anh nói, anh chỉ muốn có một đứa con để ba mẹ anh có cháu, còn lại thì chị được tự do quen ai thì quen, hãy để cho anh được tự do với chính mình. Dẫu biết là thế, nhưng làm sao có thể đến với một người đàn ông khác trong khi chị yêu anh rất nhiều. Hơn nữa, là một người Công giáo, chị thừa hiểu một khi bí tích Hôn nhân đã thành sự thì không gì có thể chia cách được hai người. Chị đã khóc thật nhiều, và tủi cho thân phận của mình. Chỉ còn biết cầu xin với thánh Mô-ni-ca, xin cho mình biết cầu nguyện nhiều để biến đổi được chồng, như xưa thánh nhân đã làm. Đang nấu cơm dưới bếp thì có tiếng điện thoại reo, chị vội vàng, rồi bần thần cả người…Chồng chị đã nhập viện. Anh bất tỉnh trong khi đang ở công trường. Bác sĩ nói anh bị nội thương rất nặng vì té từ trên cao. 

****** 

Chưa được hai tháng sau, anh ra đi, bỏ lại chị cùng đứa con trai đang tuổi ăn tuổi học. Đám tang chồng xong được vài bữa, chị lên bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm của chồng để làm các thủ tục thanh toán tiền bảo hiểm. Sau khi trả hồ sơ và tư vấn cho chị xong, bác sĩ cầm tay nói nhỏ: “Chị thử đi kiểm tra sức khỏe, tôi thấy sắc mặt của chị không tốt lắm.” Chị gật đầu, rồi ra về. Tự nghĩ do mấy tháng nay chồng bị tai nạn, rồi lo đám tang cho chồng nên sức khỏe suy sụp, thần sắc xuống, tuy vậy, sáng hôm sau chị cũng nghe lời mà đi khám sức khỏe. Cầm tờ kết quả trên tay, mắt nhòe ra, chị không tin vào mắt mình, không tin vào sự thật này. Bác sĩ kết luận chị bị ung thư gan giai đoạn cuối…Bước ra khỏi bệnh viện mà chị như người mất hồn. ****** Vừa về đến nhà, nhìn vào di ảnh của chồng, hai hàng nước mắt rơi…Chị như mất tất cả. Trách Chúa sao lại để chị rơi vào tình cảnh tồi tệ này. Chị đâu làm gì nên tội. Chị không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Tuy vậy, khi nghĩ đến con trai, chị như người chợt tỉnh giấc. Chồng mới mất, giờ mà chết nữa thì ai nuôi con, ai lo cho con. Phải! Phải sống! Bằng mọi cách phải chạy chữa, để được sống. Chị nói với Chúa như nói với chính mình: “Lạy Chúa, giờ đây con chấp nhận mọi thứ Chúa gửi đến cho con. Con không xin Chúa điều gì khác ngoài việc cho con được sống thêm vài năm nữa, để con của con lớn lên, đủ để nó có thể tự lo cho bản thân mình…” 

****** 

Bao nhiêu tiền của bấy lâu nay dành dụm được chị chia thành hai phần, một phần chạy chữa bệnh cho mình, phần còn lại thì để làm gia tài cho con khi chị không còn. Cuộc sống từ khi chồng chết và nhất là từ khi biết mình bị ung thư, chị dành hết cho con trai. Xem bệnh viện là nhà, bởi chính chị cũng không nhớ được đã bước lên bàn mổ bao nhiêu lần. Nhưng cứ mổ khối u này thì khối u khác lại xuất hiện. Nó như muốn chơi trò trốn tìm ngay trong thân thể chị. Nhưng cứ sau mỗi lần mổ, chị lại quả quyết: “Mình không thể chết, phải sống vì con!” Thế nên, chị thường xuyên đến nhà thờ, thường xuyên đi đọc kinh, hễ ở đâu có làm bác ái là tham gia. Chị đến với Chúa như cứu cánh của đời mình. ****** Cứ ngỡ rằng cuộc sống cứ vậy mà trôi, ai ngờ sóng gió lại đến. Nhưng trước khi có sóng gió, chị đã có những ngày bình yên nhất. Những ngày đáng sống nhất. Những ngày chị thực sự được sống với tình yêu, được thực sự là một người đàn bà mà trước đây sống với chồng chưa bao giờ có được. Cũng từ ngày tại nạn honda xảy ra, anh thường xuyên ghé thăm chị và con. Anh lo lắng cho mẹ con. Cứ ngỡ rằng, người đàn bà ngoài năm mươi cùng với căn bệnh ung thư sẽ giết chết chị. Như ai ngờ rằng, chính anh đã mang lại cho chị một sức sống mới, tình yêu đã trỗi dậy trong chị, nó mạnh mẽ như chưa bao giờ được yêu. Thế nhưng, càng yêu anh, càng thân mật với anh, chị lại càng đau khổ hơn, bởi anh đã có gia đình và hai con. Anh nói gia đình anh không hạnh phúc, anh không còn yêu vợ và chỉ yêu chị mà thôi. Anh cũng có những nổi khổ riêng trong đời sống gia đình của anh, chị hiểu điều đó. Nhưng lòng tự trọng không cho phép chị tiếp tục được nữa. Lòng tự trọng luôn khiến chị phải luôn sống làm gương cho con trai. Chị không thể để con phải thất vọng về mẹ vì bất cứ điều gì, luôn muốn con phải hãnh diện về người mẹ tốt lành của mình. Chị nói với anh: “Em yêu anh thật sự, bởi chính anh là một ốc đảo đầy nước giữa sa mạc khô cằn, thế nhưng em không thể đến với anh, chúng ta không thể đường đường chính chính đến với nhau. Nhưng em chỉ xin anh một điều, chỉ một điều thôi: Chúng ta sẽ mãi là người tình, anh nhé.” 

****** 

Một người phụ nữ, dường như đã không còn gì, kể cả sự sống của mình. Lấy chồng, chỉ gần gũi chồng được vài ba bữa là phải sống cảnh phòng không gối chiếc. Nhiều khi chị thèm lắm một nụ hôn từ chồng, chỉ một nụ hôn thôi…chưa bao giờ chị được làm một người đàn bà, chưa bao giờ được yêu và thỏa mãn với tình yêu. Chị nghĩ, giờ cũng gần chết, chẳng còn gì để hồi tiếc, tại sao mình lại không dám yêu, tại sao mình lại kìm nén bản thân, còn gì để mất nữa…Xin được làm người tình dù chỉ một lần, dù một lần thôi… Ước mơ thế, hy vọng là thế, chỉ được là người tình thôi, nhưng làm sao chị có thể sống trái với luật Chúa, trái với lương tâm của mình cho được. Thế nên, đành phải chia tay anh, đành phải từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi, dù chỉ xin một lần được làm người tình… 

****** 

“Đồ con đĩ, đồ con chó…, mày giựt chồng tao…tao giết mày…” – Tiếng người ta đánh ghen ngoài đầu ngõ, chị cố ngồi gượng dậy, lấy tay rẽ bức màn gió, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một đám người đang vây quanh một người đàn bà, đầu tóc rối tung, quần áo rách tả tơi… Chị nằm xuống, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thật dài rồi bình an ra đi…nhẹ nhàng như gió… 

Ngày mẹ mất, đứa con trai 18 tuổi, được các cha nuôi dưỡng, cho ăn học đại học. Rồi đi tu. Mười lăm năm sau nó trở thành linh mục. Ngày chịu chức không có bố mẹ bên cạnh, để trao áo như những Tân Linh Mục khác, nhưng nó vẫn vui, vẫn hãnh diện vì đã có một người cha, một người mẹ dám hy sinh cả cuộc đời cho nó. Con đã không may mắn còn cha mẹ như những Tân Linh Mục khác, nhưng con tin rằng ở đâu đó trên thiên đàng cha mẹ vẫn dõi theo bước chân con. Cha mẹ dù có là người như thế nào đi nữa thì mãi mãi cha mẹ vẫn ở trong tim con. Mãi yêu cha mẹ!

Lm. Martin – Augustinô Bùi Văn Hồng Phúc, SSS 

COMMENTS

Tên

Bác Ái,60,Bài Giảng Audio,69,Bản tin,1537,BảnTin,1,bâcsi,1,Cáo Phó,60,Chuyên đề,188,Cộng Đoàn,747,Đời tu,8,Gia đình Đa Minh,34,Giáo dục,129,Giáo Hội Hoàn vũ,699,Giáo Hội Việt Nam,349,Giới Thiệu,2,Góc Bếp,1,Hạnh Các Thánh,1,Hội Dòng,1024,Hội Thánh,305,Kiến Thức,68,Kiến Thức Phổ Thông,2,Lời Chúa,3,Mùa Chay và Phục Sinh,1147,Mùa Thường Niên,2344,Mùa Vọng,1,Mùa Vọng và Giáng Sinh,508,Mục Vụ Giáo Xứ,74,Nhà An Dưỡng,4,Nhà Huấn Luyện,181,Núi Thánh Phục Sinh,1,Phụng vụ,3,Radio,126,Radio Tâm Ca,83,RVA,23,Suy Niệm,4549,Suy niệm,1091,Suy Tư,2,Suy Tư - Cảm Nghiệm,684,Sứ Vụ,47,Sư Vụ,4,Sứ vụ,218,Sứ Vụ Giáo Dục,4,Sức khỏe,119,Sưu Tầm,140,Tài liệu,516,Tập San Lên Đường,561,Thần Học,1,Thế giới nhìn từ Vatican,1,Thông Tin,938,Thời Sự,455,Trong nước,2,Truyền Giáo,6,Vatican News,11,Văn Bản,23,Văn Hóa Nghệ Thuật,1969,Văn-Thơ,1,vi,2,Video Clips,1593,Video Nhạc - Phim,559,Videos,7,Youth Radio,52,
ltr
item
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP: Xin Một Lần Được Là Người Tình
Xin Một Lần Được Là Người Tình
Xin Một Lần Được Là Người Tình
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8NweNLYV2ajVwqsY21aYbUdoWFEGxeQsrxvyrPEEM1g6neI1AIb-MR710Vxp_w-3dukaRxuCUFmH-ta2KO_-Wyv-5mHTIewGTuWeJ2P57nxRrGNs2rf24LgW2VLJbc5vVTAne7CtvxZ0/s320/khan+nguyen.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8NweNLYV2ajVwqsY21aYbUdoWFEGxeQsrxvyrPEEM1g6neI1AIb-MR710Vxp_w-3dukaRxuCUFmH-ta2KO_-Wyv-5mHTIewGTuWeJ2P57nxRrGNs2rf24LgW2VLJbc5vVTAne7CtvxZ0/s72-c/khan+nguyen.jpg
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP
https://www.daminhgovap.org/2020/09/xin-mot-lan-uoc-uoc-la-nguoi-tinh.html
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/2020/09/xin-mot-lan-uoc-uoc-la-nguoi-tinh.html
true
3295611318363260226
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts VIEW ALL Xem bài Reply Cancel reply Delete Bởi Home TRANG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU NHÃN ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Không tìm thấy bài viết phù hợp với yêu cầu Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Table of Content