Suy Niệm: Thứ Sáu Tuần III Thường Niên
"Người kia đã gieo hạt xuống đất, rồi đi ngủ, hạt giống mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết".
Bài Ðọc I:
(Năm II) 2 Sm 11, 1-4a. 5-10b. 13-17
"Ngươi đã khinh dể Ta và đã cướp vợ Uria
làm vợ mình".
Khi ấy, sang năm mới, là lúc các vua thường ra
trận, thì Ðavít sai Gioáp, các tôi tớ của vua và toàn dân Israel đi tiêu diệt
dân Ammon và bao vây Rabba. Còn Ðavít thì ở lại Giêrusalem. Khi chiến tranh
đang diễn tiến, thì một bữa trưa nọ, Ðavít ra khỏi giường ngủ, đi bách bộ trên
sân thượng nhà vua, liền nhìn thấy một phụ nữ đang tắm trên sân thượng nhà bà.
Bà rất xinh đẹp. Vậy vua sai dò hỏi người phụ nữ đó là ai. Người ta thưa đó là
bà Bethsabê, con ông Êliam, vợ Uria người Hêthê. Ðavít sai cận vệ đi tìm bà.
Khi trở về nhà, bà mang thai, nên sai người báo tin cho Ðavít mà rằng:
"Tôi đã có thai".
Vậy Ðavít sai người đến nói với Gioáp rằng:
"Hãy sai tướng Uria người Hêthê về đây cho trẫm". Gioáp sai Uria về gặp
Ðavít, và Uria đến gặp Ðavít. Ðavít hỏi thăm tin tức về Gioáp, quân sĩ, và trận
chiến diễn tiến thế nào. Rồi Ðavít nói cùng Uria: "Ngươi hãy về nhà rửa
chân đi". Uria rời khỏi hoàng cung, và người ta mang cho ông một phần ăn của
nhà vua, nhưng Uria cùng các cận vệ nằm ngủ ngay trước cửa nhà vua chứ không về
nhà. Người ta đi báo tin cho Ðavít hay "Uria không đi về nhà". Ðavít
mời ông ăn uống trước mặt mình và ép uống rượu cho say. Ðến chiều Uria đi ra
cùng với các cận vệ ngủ trên chõng, chớ không về nhà. Sáng hôm sau, Ðavít viết
một lá thư gởi cho Gioáp và sai Uria mang đi. Trong thư, ngài viết như sau:
"Hãy đặt Uria vào nơi giao tranh gay cấn nhất, rồi bỏ mặc hắn, để hắn bị
đánh cho chết". Vậy khi Gioáp bao vây thành, liền cử Uria đến địa điểm mà
ông biết có những quân địch mạnh nhất. Quân trong thành kéo ra nghinh chiến với
Gioáp, nhiều quân sĩ của Ðavít ngã gục, và cả Uria người Hêthê cũng tử trận.
Phúc Âm:
Mc 4, 26-34
"Người kia đã gieo hạt xuống đất, rồi đi ngủ,
hạt giống mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng:
"Nước Thiên Chúa giống như người kia đã gieo hạt xuống đất: người đó ngủ
hay thức, đêm hay ngày, hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên thế nào người đó cũng
không hay biết nữa. Ðất tự nó làm cây lúa mọc lên: trước hết thành cây, rồi đâm
bông, rồi kết hạt. Và khi lúa chín, người ấy liền gặt vì đã đến mùa".
Người còn phán: "Chúng ta sẽ lấy gì mà hình
dung nước Thiên Chúa? hay dùng dụ ngôn nào mà so sánh nước đó được? Nước đó giống
như hạt cải, khi gieo xuống đất thì nhỏ bé nhất trong tất cả các hạt trên mặt đất.
Nhưng khi gieo rồi, nó mọc lên thành cây rau lớn nhất, và đâm những cành to, đến
nỗi chim trời có thể tới núp bóng được". Người dùng nhiều dụ ngôn như thế
mà rao giảng lời Chúa cho họ, tuỳ sức họ có thể hiểu được, và Người chỉ nói với
họ bằng dụ ngôn, nhưng khi ở riêng với các môn đệ, Người giải thích tất cả cho
các ông.
Suy niệm: (Mc 4, 26-34)
Muốn Được Cứu Độ, Phải Kiên Trì
Trong thời đại kinh tế thị trường, khái niệm “ăn
sổi ở thì” rất quen thuộc. Quen đến độ đi đâu người ta cũng thích nhanh. Ăn gì
cũng muốn có ngay. Làm gì cũng muốn thành công tức thời!
Sống trong thời đại chóng vánh như thế, con người
luôn luôn bị đối diện với sự đổi thay, phải trái, trắng đen... từ thực tế cuộc
sống, con người cũng phỏng chiếu đời sống tâm linh của mình theo khuôn mẫu đó.
Hôm nay, bài Tin Mừng thuật lại việc Đức Giêsu
dùng dụ ngôn để rao giảng về Nước Trời. Nước Trời được ví như chuyện người gieo
hạt giống, dù đêm hay ngày, người đó cứ gieo, hạt giống mọc lên lúc nào tùy ý,
chỉ biết rằng, đến mùa là Chủ đi gặt lúa về. Đức Giêsu còn nói đến Nước Trời được
ví như hạt cải nhỏ tý teo, nhưng khi gieo xuống, nó lớn mạnh đến nỗi chim trời
đến làm tổ...
Qua hai dụ ngôn đó, Đức Giêsu cho thấy: trước
tiên, Thiên Chúa là Đấng luôn kiên trì như người gieo giống. Người không trần
trừ, không đòi hỏi... Người cứ gieo và kiên nhẫn chờ đợi. Tiếp theo, Nước Thiên
Chúa lúc ban đầu thì khiêm tốn, nhỏ nhoi, nhưng với thời gian và ân sủng, nước ấy
lớn mạnh đến phi thường.
Trong đời sống đức tin, nhiều khi chúng ta bị thử
thách trong đêm tối! Có những điều chúng ta xin Chúa mà mãi không được, làm cho
mình mất đức tin hay đức tin bị lung lay.
Tuy nhiên, chúng ta nhớ một chân lý muôn đời rằng:
lửa thử vàng, gian nan thứ đức. Có cố gắng, kiên trì thì khi thành công mới thấy
được ý nghĩa. Cũng vậy, đời sống đức tin cần phải được thanh luyện bằng sự kiên
trì, trung thành và cố gắng, thì mới thực sự có giá trị cứu chuộc. Ơn cứu độ
không đến như chuyện “ăn sổi ở thì” mà con người vẫn quan niệm.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con cám ơn Chúa vì hôm nay
Chúa dạy cho chúng con bài học về sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh. Xin Chúa ban
cho chúng con biết trung thành với Chúa để được cứu độ. Amen.
Giuse Vinhsơn Ngọc Biển SSP
Nguồn: TGP Hà Nội
COMMENTS