Suy Niệm: Thứ Bẩy Tuần III Thường Niên
Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người.
Bài Ðọc I:
2 Sm 12, 1-7a, 10-17
"Tôi đã phạm tội đến Chúa"
Trong những ngày ấy, Chúa sai Nathan đến cùng
Ðavít. Ông đến và nói với Ðavít rằng: "Trong thành kia có hai người, một
người giàu và một người nghèo. Người giàu có rất nhiều chiên bò, còn người
nghèo thì không có gì, ngoài một con chiên con mà ông đã mua và nuôi dưỡng, nó
lớn lên trong nhà ông cùng với con cái ông, cùng ăn một bánh, cùng uống một
chén và cùng ngủ một giường với ông; ông kể nó như con gái mình. Có một người
khách đến thăm người giàu ấy, ông ta không muốn bắt chiên bò của mình để dọn tiệc
đãi khách, nhưng lại bắt con chiên của người nghèo mà dọn tiệc đãi khách".
Ðavít tức giận người đó lắm, và nói cùng Nathan rằng: "Nhân danh Thiên
Chúa hằng sống! Người làm như thế là đáng chết. Nó phải bồi thường gấp bốn lần
vì đã hành động bất nhân như thế!"
Nathan liền nói với Ðavít: "Ngài chính là
người đó. Chúa là Thiên Chúa Israel phán rằng: Lưỡi gươm sẽ không bao giờ rời
khỏi dòng dõi ngươi cho đến muôn đời, vì ngươi đã khinh dể Ta, đã cướp vợ của
Uria người Hêthê làm vợ mình. Vì thế Chúa phán rằng: Từ gia đình ngươi, Ta sẽ
gây nên tai hoạ đổ trên đầu ngươi. Ngay trước mặt ngươi, Ta sẽ đem thê thiếp của
ngươi trao cho người khác, nó sẽ ăn ở với chúng ngay dưới ánh sáng mặt trời.
Ngươi đã hành động thầm lén, còn Ta, Ta sẽ làm việc đó trước mặt toàn dân Israel
và giữa thanh thiên bạch nhật".
Ðavít nói cùng Nathan rằng: "Tôi đã phạm tội
đến Chúa". Và Nathan nói cùng Ðavít rằng: "Chúa cũng đã tha tội cho
ngài rồi, ngài sẽ không phải chết. Nhưng vì việc này, ngài làm dịp cho quân thù
của Chúa nói phạm thượng, nên đứa con của ngài sẽ chết". Rồi Nathan ra về.
Và Chúa giáng hoạ trên đứa con của Ðavít do vợ của
Uria sinh ra, nên nó lâm trọng bệnh. Ðavít khẩn cầu Chúa cho đứa trẻ, ông ăn
chay và lui về phòng nằm dưới đất. Các kỳ lão đến nhà vua và nài xin vua chỗi dậy,
nhưng vua không chịu và không dùng bữa với họ.
Phúc Âm:
Mc 4, 35-41
"Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều
vâng lệnh Người?"
Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các
môn đệ rằng: "Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ". Các ông giải tán
đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều
thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền
đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức
Người và nói: "Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến
sao?" Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: "Hãy im đi, hãy lặng
đi". Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông:
"Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?" Bấy giờ các ông
kinh hãi và nói với nhau rằng: "Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều
vâng lệnh Người?"
Suy niệm: (Mc 4,35-41)
Có Chúa Sẽ Bình An
Trong một trại tù nọ, người ta nhận thấy có một
vị giám mục khoảng ngoài 60 tuổi. Họ thấy ngài rất bình an và vui tươi, mặc dù
bản án dành cho ngài là bất công và hình khổ mà ngài phải chịu quả là đớn đau.
Khi được hỏi: “Thưa đức cha, tại sao đức cha bình
an đến như vậy? Người ta bỏ vạ, vu khống đức cha mà đức cha vẫn vui tươi???” Đức
cha trả lời rằng: “Thưa, tôi làm gì và ở đâu đều có Chúa. có Chúa là niềm vui
và bình an. Hạnh phúc của đời người là khám phá ra sự hiện diện của Thiên Chúa
và được sống với Ngài. Tôi được sống với Ngài và trong Ngài, lẽ nào tôi không
vui!”.
Hôm nay, bài Tin Mừng trình thuật việc Đức Giêsu
và các môn đệ đang chèo thuyền sang bờ bên kia. Đang khi thuyền ra giữa biển
thì bị trận cuồng phong ập tới, khiến thuyền của họ đầy nước và có nguy cơ
chìm. Các môn đệ thi nhau tát nước và chèo chống... Đến khi họ không còn trụ nổi
nữa, lúc đó, họ gọi Đức Giêsu và trách móc Ngài: “Thầy ơi, chúng ta chết đến
nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?”. Đức Giêsu liền thức dạy và ngăm đe gió, tức
thì thuyền yên biển lặng. Mọi người ngỡ ngàng và thốt lên: “Ông này là ai mà
gió và biển cũng phải tuân lệnh?”
Trong hành trình theo Chúa, có nhiều lúc chúng
ta gặp phải những thử thách gian nan, những đêm tối đức tin, làm cho chúng ta
hoang mang! Tuy nhiên, chúng ta nên nhớ rằng: trong con thuyền cuộc đời của mỗi
người luôn có Chúa ở cùng, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra sự hiện diện
của Chúa hay không? Nếu chúng ta nhận ra Chúa có mặt thì hẳn tất cả những điều
nghịch cảnh đến với ta, ta không hoang mang, hốt hoảng như các môn đệ của Ngài
khi xưa, ngược lại, chúng ta khám phá ra giá trị và ý nghĩa của nó, lúc đó,
chúng ta sẽ vui tươi và bình an ngay trong những thử thách của cuộc đời, vì có
Chúa là có tất cả.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con niềm tin
vào Chúa. Xin cho chúng con biết Chúa quyền năng để chúng con nương tựa vào
Chúa trong mọi nơi, mọi lúc của cuộc đời chúng con. Amen.
Giuse Vinhsơn Ngọc Biển SSP
Nguồn: Truyền Thông Tổng Giáo Phận Hà Nội
COMMENTS