Bông Tuyết giữa trời Đông - Vô Thường, Tu xá Phú Quốc
Thảo ơi, bây giờ thì con đã trở nên giống Ta thật rồi. Ta sinh ra giữa trời đông giá rét nơi tận cùng của nghèo khổ và không ai tiếp rước. Con cũng ra đi trong ngày đông lạnh lẽo cùng với mọi giá băng, đau khổ của tâm hồn. Con sẽ mãi là bông tuyết trong trắng xinh đẹp giữa muôn ngàn bông tuyết.
Những đám
mây xám xịt kéo ngang trời, rồi một trận cuồng phong nổi lên, gió rít từng hồi
trên cây tràm vàng giữa sân. Quang đang loay hoay sửa đường giây điện ở lớp học
kế bên. Thảo gọi giật: Quang mau ra đây dì bảo, ở trên cây tràm có tổ chim non,
dì sợ gió mạnh quá tổ chim sẽ rớt xuống và hai con chim non bé bỏng sẽ chết mất.
Cả hai dì cháu chăm chú nhìn lên tán lá tràm vàng và như dì dự đoán, Quang lao
vụt đi, Thảo hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra, thì Quang đã nhanh nhẹn kịp
đỡ hai con chim bé nhỏ trong lòng bàn tay. Quang nói: may quá con đỡ kịp được
hai con chim không thì nó chết mất rồi dì.
Thảo sung sướng nâng niu hai con chim bé nhỏ
trong lòng bàn tay. Quang giằng lại, nó là của con đâu phải của dì, hai dì cháu
mải giằng co mà không hề hay biết Kim đã theo dõi nhất cử nhất động của hai người
từ lâu. Chẳng mấy chốc dì nhất cũng xuất hiện bên Kim, cùng quan sát, chẳng nói
câu nào hai người nhìn nhau liếc một đường dài rồi mỗi người đi về một hướng.
Quang và Thảo vẫn tíu ta tíu tít giữa sân dành nhau hai con chim bé nhỏ, tiếng
cười đùa của hai dì cháu giòn tan vào giữa bầu trời đầy giông tố.
Sáng hôm sau vừa tan lễ, Quang đã xuất hiện
- Dì ơi! hai con chim bé nhỏ vắng mẹ nó không chịu nổi đã chết rồi.
- Thảo hoảng hốt. Dì đã chỉ
cho con cách chăm sóc nó tốt lắm rồi, tại sao con để nó chết? Nét mặt đượm buồn,
đôi mắt mơ màng Quang nói nhỏ …
… là con gạt dì đấy.
Thảo không nhịn nổi cơn
giận cầm cuốn sách hát trên tay đập bốp vào vai Quang. Hai người lại cười đùa
giòn giã. Quang và Thảo cùng song bước đi qua từng góc khuất của sân nhà thờ.
Kim từ đằng xa đã không nhịn nổi, lấy chân đá bốp vào mông con chó Nhật của cha
xứ đang nằm cuộn tròn giữa sân khiến nó cụp đuôi chạy kêu ăng ẳng. Quang và Thảo vẫn hồn
nhiên đi giữa cái nắng đầu ngày len lỏi qua từng ngọn cỏ còn đẫm hơi sương.
- Dì định năm nay mình làm hang đã ở chỗ này em thấy ổn không?
- Con thấy chỗ này không gian hơi hẹp, lại không có điểm tựa để làm
hang đá nên rất khó. … Con nghĩ mình nên làm phía bên tháp chuông là hợp lý nhất.
Từ ngày về giúp xứ đến nay cộng đoàn chỉ có ba
người, vừa quản lý việc nhà trường vừa giúp bên mục vụ giáo xứ. Thảo nghĩ mình
thật may mắn vì có em Quang, vừa giỏi lại nhiệt tình giúp đỡ rất nhiều việc. Thảo
có cảm giác như chính Chúa đã gởi Quang đến để giúp đỡ Thảo. Dì nhất thì cũng
đã lớn tuổi, lại bị đau nhức, đôi khi muốn nhờ dì giúp việc ở phòng thánh Thảo
cũng không dám. Em Kim thì hay đau đầu mất ngủ, nên mỗi khi muốn nhờ việc gì mà
thấy Kim kêu đau đầu là Thảo lại không dám nhờ nữa.
Hơi lạnh len qua từng khe lá khiến Thảo rùng
mình. Quang hỏi: Dì lạnh hả?
- Ừ hơi lạnh!
- Dì về mặc thêm áo ấm kẻo cảm lạnh. Lát nữa ăn sáng xong con sẽ đến
giúp dì làm hang đá.
- Con nhớ gọi thêm mấy em huynh trưởng nữa nhé!
- Dạ!
Về đến nhà bữa sáng đã sẵn sàng. Thảo vui vẻ bước
vào bàn ăn.
- Chà! trời lạnh mà được ăn súp nóng thì thật là tuyệt.
Kim lên tiếng:
- Lạnh vầy mà đi dạo bộ thì mới tuyệt chứ chị!
Dì nhất mặt vẫn lạnh
tanh. Thảo cụt hứng.
- Thưa dì lát nữa con làm hang đá, dì cho em Kim ra phụ con nha dì.
Kim cười khẩy từ trong
nhà bếp nói vọng ra.
- Đâu đến lượt em giúp chị, vả lại em đâu được như người khác, cứ
đi rồi tới bữa lại có cơm nước tươm tất sẵn trên bàn.
Dì nhất lên tiếng, em nó còn phải đi chợ nấu cơm.
Thảo đang nuốt dở miếng súp, bỗng nghẹn tắc
ngang cổ.
Thảo ngồi trong nhà thờ lật từng trang sách
thánh ca để soạn hát, mà không biết mình đang lật tới trang thứ mấy, nước mắt
giàn dụa rơi trên từng trang giấy. Nhìn lên tượng Đức Mẹ đang ôm Chúa Hài Đồng
trong tay, Thảo cũng ao ước được gục vào lòng mẹ khóc cho vơi đi bao khổ sầu
trong lòng, nhưng khi nhìn nụ cười hạnh phúc của Chúa trong vòng tay Mẹ, Thảo
cũng ước ao mình cần làm được điều gì đó, dù nhỏ bé để có thể làm đẹp lòng Chúa
Hài Đồng.
Thảo đứng dậy gạt nước mắt bước ra khỏi nhà thờ. Vừa lúc đó Quang ở
đâu lao tới.
- Dì ơi, mừng quá, có một bà góa ủng hộ một triệu để làm hang đá, dì
không phải lo tiền mua đèn nữa nhé!.. Ủa mà sao mắt dì đỏ vậy?
- À là có cái xà rơi vào mắt dì.
- Trời! dì mà cũng biết nói xạo?
- Mình làm liền đi nha Quang.
- Dạ dì!
Cái nắng dần lên cao, những giọt mồ hôi thi nhau
chảy dài trên gò má căng mịn ửng hồng. Thảo đưa tay thấm nhẹ từng giọt mồ hôi.
Quang len lén nhìn Thảo với cái nhìn xót xa, vì Quang thường lui tới cộng đoàn
Thảo ở nên rất hiểu nỗi thống khổ của Thảo, vì vậy mà Quang đã không ngần ngại
giúp Thảo bất kỳ lúc nào Thảo nhờ. Trong lòng Quang lúc nào cũng coi Thảo như một
người chị đáng kính. Quang cũng có một người chị bằng tuổi Thảo, sau tai nạn
giao thông chị đã rời xa Quang vĩnh viễn. Từ lúc gặp sơ Thảo, Quang như được sống
gần chị của mình: cũng nét mặt, đôi mắt ấm áp ấy của sơ Thảo mà mỗi lần Quang gặp,
là như gặp được chị mình vậy, cho nên trong lòng Thảo và Quang luôn coi nhau
như hai chị em.
Đã quá 11 giờ trưa, Quang lên tiếng
- Mình nghỉ đi dì, trời nắng quá!
- Mình cố làm hết chỗ này rồi nghỉ được không em?
Thảo đứng lên định với cây tre để chống hang đá,
bỗng trời đất tối sầm quay cuồng. Quang chỉ kịp lao tới đỡ lấy Thảo trước khi
té nhào vào đống đá bên góc sân. Vừa lúc đó Kim từ trong nhà ra để gọi Thảo về
ăn cơm thấy cảnh tượng Thảo nằm gọn trong vòng tay Quang, Kim không nói lời nào
quay ngoắt trở về. Vài ngày sau khi đã hoàn thành hang đá, Thảo được tin sẽ về
nhà dòng chuẩn bị đi học. Thảo vừa vui vừa buồn. Thảo nghĩ đi học cũng tốt, mà
đi sứ vụ thì cũng tốt. Thế rồi Thảo vui vẻ chia tay mọi người rời nhiệm sở trở
về nhà mẹ.
Về đến nhà Thảo nhận ra có rất nhiều ánh mắt
khác lạ nhìn Thảo dò xét? Thảo cứ chờ hết ngày này qua ngày khác mà cũng không
thấy dì giáo gọi đi học. Cho đến một ngày, dì giáo gọi Thảo trao đổi: chị
định cho em đi học, nhưng cộng đoàn ở bản thượng đang cần người giúp các em
trên đó trong dịp lễ giáng sinh này, em hy sinh lên giúp các chị trên đó nhé!
Thảo vui vẻ nhận lời ngay, vì từ lâu Thảo cũng ao ước được lên giúp các em dân
tộc. Tối hôm đó sát ngày lễ giáng sinh, dì nói Thảo đi gấp để kịp giúp các em
và làng thượng.
Đang thu dọn đồ dùng, Thảo chợt nhớ còn quên cái áo lạnh, Thảo đi sang phòng đồ lấy, vô tình Thảo nghe thấy mấy chị đang nói với nhau phía hành lang trước:
- Đấy, cho đáng cái tội lăng nhăng… ra cộng đoàn không lo làm việc, suốt
ngày lăng nhăng lít nhít!
- May mà cộng đoàn ở đó có bạn Kim phát
hiện ra sự việc sớm chứ không thì chết rồi.
- Đợt này bị đổi đi vùng sâu vùng xa xem còn léng phéng được với ai nữa
không!
Thảo chết lặng người, trời đất như tối sầm, Thảo
cắn mạnh ngón tay trong miệng để không bật ra tiếng khóc. Lặng lẽ ra đi, lên xe rồi Thảo vẫn
khóc, vẫn không thể hoàn hồn vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình? Nước mắt
Thảo dàn dụa làm ướt đẵm chiếc khẩu trang Thảo che trên mặt. Quá mệt nhọc, Thảo
chìm vào trong giấc ngủ… Trong mơ, Thảo như thấy Chúa Hài Đồng đang mỉm cười với
mình và Ngài thỏ thẻ bên tai.
Thảo ơi,
bây giờ thì con đã trở nên giống Ta thật rồi. Ta sinh ra giữa trời đông giá rét
nơi tận cùng của nghèo khổ và không ai tiếp rước. Con cũng ra đi trong ngày
đông lạnh lẽo cùng với mọi giá băng, đau
khổ của tâm hồn. Con sẽ mãi là bông tuyết trong trắng xinh đẹp giữa muôn ngàn
bông tuyết
…
Thảo nhìn Chúa mỉm cười hạnh phúc rồi chìm sâu
vào giấc ngủ bình an, ngay trên chuyến xe đêm lạnh giá ngược lên miền núi!
Vô Thường
Lên Đường số 47
COMMENTS