Món Quà Vô Giá - Tác Phẩm Đạt Giải Ba

SHARE:

Món Quà Vô Giá - Tác Phẩm Đạt Giải Ba



Tác giả: Maria Nguyễn Thị Hồng Lài - Học viện Têrêsa Avila - Dòng Đa Minh Gò Vấp  
Tác phẩm đạt giải Ba 
Thể loại truyện ngắn Cuộc thi Sáng tác Văn hóa – Nghệ thuật Đất mới 2015 của Giáo phận Xuân Lộc

Chiều cuối tuần, Sài Gòn đông đúc đến nghẹt thở. Có người đang vội vã trở về sau một ngày làm việc, có người hối hả rời khỏi nhà để bắt kịp cuộc mưu sinh về đêm, cũng có người tranh thủ xuống đường dạo phố. Không gian đặc quánh với đủ thứ mùi từ thượng hạng tới hạ đẳng, ầm ĩ lao nhao với hàng vạn thứ âm thanh lớn nhỏ. Đương ghét nhất cái cảm giác bị kẹt trong mớ lộn xộn khổng lồ này. Nhưng hôm nay thì anh không mấy để ý tới chúng, anh đang bận suy nghĩ về cuộc điện thoại lấp lửng của vợ: 
- Anh về sớm đi, có chuyện quan trọng lắm! 
Vừa nghe tiếng xe, Ngân đã hí hửng chạy ra mở cổng cho chồng kèm nụ cười tươi như hoa mới nở. Thấy vợ vui vẻ thay vì lo lắng hay rầu rĩ, Đương cũng mừng thầm, vừa dắt xe vừa hỏi dò: 
- Sao? Có chuyện gì mà em vui dữ vậy, mất sổ gạo mới tìm thấy hả? 
Ngân cười khúc khích: 
- Thời này mà sổ gạo gì nữa anh, còn vui hơn nhiều, vô tắm rửa đi rồi ra ăn cơm em nói cho anh nghe. 
Điệu bộ của Ngân làm Đương thêm háo hức. Vừa và cơm Đương vừa giục: 
- Rồi sao? Nói anh nghe, chuyện gì mà em vui vậy? 
Ngân vẫn cười, tằng hắng một cái rồi ra vẻ trịnh trọng thông báo: 
- Anh! Chiều nay em ghé qua phòng siêu âm khám thử, bác sĩ nói em có thai 6 tuần rồi. 
 Miếng cơm trong miệng chưa kịp nuốt bị giữ lại, Đương tròn mắt nhìn, không dám chớp mắt như sợ trong cái khoảnh khắc ấy câu nói vừa rồi có thể biến mất như một giấc mơ. Gương mặt ngạc nhiên của chồng làm Ngân bật cười. Nhắm mắt nuốt trọng miếng cơm, Đương nhảy lên vui sướng tựa đứa trẻ sắp được nhận món quà hằng mơ ước. Anh nhào tới ôm chặt lấy Ngân, giọng run run: 
 - Tạ ơn Chúa. Con sắp được làm bố rồi. 
 - Vâng, anh sắp được làm bố rồi, mà... con nó sắp nghẹt thở rồi đó. 
Đương tỉnh ra, hí hửng kéo vợ ngồi xuống bàn, vừa gắp thức ăn vừa huyên thuyên: 
 - Hèn chi mà em vui như vậy, vậy mà em không nói luôn, cứ lấp la lấp lửng từ chiều. Sao em không nói trước để anh đưa em đi khám? Em có báo cho ba mẹ biết chưa? Mà từ nay em phải ăn nhiều vào, một người ăn nuôi hai người đấy! À! Ngày mai chắc anh phải đi mua cái tai nghe để mình nói chuyện với con, cho con nghe nhạc, như thế con mình mới thông minh em nhỉ?” 
- Em lùng bùng lỗ tai rồi. Anh lo gì nhiều vậy. Em có gọi báo cho ba mẹ em rồi, còn ông bà nội trên này thì chưa, ba mẹ đang đi du lịch mà, để từ từ rồi nói cũng được. Còn nữa, cái gì mà nghe nhạc với nói chuyện, con mình mới được có mấy tuần tuổi, còn chưa kịp thành hình là anh đã bắt học rồi. 
- Đó không phải là học, chỉ là phương pháp kích thích não bộ thai nhi phát triển thôi “cô giáo” à! 
- Tùy anh đấy, xem ra sắp tới ba con vất vả rồi. Ngân vừa nói vừa xoa xoa bụng. 
- Chiều nay trên đường về, em có ghé qua nhà thờ xin Cha xứ dâng lễ tạ ơn rồi. Đúng là mình cứ tin tưởng thì Chúa sẽ nhận lời phải không anh? 
- Đấy, anh đã nói với em rồi, vậy mà em cứ lo lắng rồi suy diễn lung tung. 
Vợ chồng về với nhau đã hơn 3 năm. Lúc mới cưới, hai người cũng không quá quan trọng chuyện con cái, nhưng đợi mãi mà không thấy con dâu bầu bí gì, mẹ Đương đâm ra lo lắng, nóng ruột rồi nói ra nói vào. Đi khám ở đâu bác sĩ cũng chỉ nói hai người hoàn toàn bình thường, cứ yên tâm chờ đợi. Đợi mãi thành trông ngóng, thành khao khát, Ngân cũng buồn buồn tủi tủi vì những lời trách móc của mẹ chồng. Cũng may cái kiểu nói nửa đùa nửa thật của Đương không những đã bao phen giải nguy cho vợ mà còn làm mát lòng mẹ: 
- Chị hai con lấy chồng mới bốn năm đã có hai đứa. Con định để ba mẹ chết già mà không được nghe cháu gọi một tiếng ông bà nội à? 
- Mẹ cứ khéo lo, ba mẹ còn trẻ, còn khỏe chán, đợi đến lúc vợ con sinh đôi, được gọi một lúc hai tiếng bà nội không thích hơn à? 
- Anh chỉ được cái khéo nịnh, liệu mà kiếm cho tôi một cặp sinh đôi đấy nhé! 
Đương nhìn sang vợ nháy mắt một cái, cũng may có Đương đỡ hộ chứ Ngân cũng chẳng biết phải trả lời sao. Bây giờ thì mong ước của cả gia đình nội ngoại và hai vợ chồng đã thành hiện thực. 
Tối nay là một buổi tối bận rộn với Đương, có lẽ còn bận hơn cả hôm anh cưới vợ. Anh đã gọi cho gần hết những cái tên có trong danh bạ điện thoại để báo tin vui:
 - Mẹ ơi, vợ con có thai rồi.
 - Chị hai, nhà mình sắp có thành viên mới nha! 
- Trung, tao sắp được làm bố rồi. 
- ... Khi đã hả hê và điện thoại cũng hết pin, giật mình hình như mãi từ chiều đến giờ mình luôn trong trạng thái hưng phấn quá độ, Đương quay vào phòng ngủ, thấy Ngân đang ngồi hí hoáy gì đó, anh tằng hắng một cái rồi lên tiếng như ông bố đầy trách nhiệm: 
- Sao em không đi ngủ sớm cho khỏe, giờ này còn viết lách gì nữa? 
Ngân đưa cho chồng xem cuốn sổ bìa màu xanh da trời có hình một thiên thần với đôi cánh trắng, trên khuôn mặt nở nụ cười thánh thiện vô cùng đáng yêu: 
- Chiều nay trên đường từ phòng khám về, em nghĩ mãi không biết nên làm gì để giữ lại những kỉ niệm tuổi thơ cho con. Lang thang cả buổi trong nhà sách, cuối cùng thấy quyển sổ này, anh biết em định làm gì không? Đương vừa nhìn đã hiểu ngay ý vợ: 
- Anh mà còn không biết à! Em định viết nhật kí cho con, đúng chưa? 
Ngân cười hiền: 
 - Đúng rồi, hằng ngày em sẽ trò chuyện với con bằng quyển sổ này, sẽ ghi lại cảm giác khi biết mình có con, kể cho con nghe con lớn lên từng ngày trong bụng mẹ thế nào, ba mẹ hạnh phúc ra sao khi thấy con lần đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, rồi con biết lật, biết đi, biết chạy. Em sẽ viết cho đến khi nào con có thể tự đọc, tự viết được. Sau đó con sẽ tự viết tiếp nhật kí của mình. Anh nghĩ xem, hạnh phúc biết bao khi có một cuốn nhật kí riêng từ khi mới là bào thai. 
Ngân còn đang chống cằm hình dung viễn cảnh hạnh phúc tương lai thì lại bị Đương nắm tay kéo đi: 
- Thôi đi thai phụ Ngân, xin mời ra ngoài, ta đọc kinh rồi còn đi ngủ sớm cho tôi nhờ. Con lớn lên mà có tâm hồn văn sĩ như em thì chắc anh phải sớm dọn ra đảo ở đấy! 
Ngôi nhà nhỏ lại lâm râm tiếng kinh cầu như mỗi tối. Hiếm có gia đình trẻ nào giữ được thói quen này như vợ chồng Ngân, có lẽ là nhờ tuổi trẻ hăng say hoạt động tông đồ và truyền thống đạo đức của cả hai bên gia đình. Đương người gốc thành phố, gia đình thuộc hàng khá giả. Nhà chỉ có hai chị em, anh là con trai út, được học hành tử tế và mọi người cưng chiều hết mực. Anh nắm trong tay một nghề thời thượng mà thiên hạ hay gọi nôm na là IT (Information Technology). Sống trong môi trường đầy đủ vật chất, không tránh khỏi tính phóng khoáng ham chơi, nhưng Đương là người đủ trưởng thành và chín chắn để biết tránh những gì cần tránh và làm những gì nên làm. Dành thời gian cho công việc giáo lí viên, tham gia nhóm sinh viên Công giáo chính là điều anh biết mình nên làm. Nhờ nhiệt tình, tháo vát và thân thiện anh được rất nhiều người quý mến, và còn được bầu làm trưởng nhóm sinh viên trong Giáo xứ. Nếu Đương cá tính, bộc trực thì Ngân lại sống nội tâm và rất tình cảm, có chút tâm hồn thi sĩ nên ít nói, hay nghĩ ngợi. Cô biết cách thuyết phục người khác bằng cả ánh mắt và lời nói. Ngày còn là cô sinh viên sư phạm mầm non, dù xa gia đình nhưng Ngân luôn tỏ ra chững chạc, đứng đắn. Cô cũng tham gia vào nhóm sinh viên Công giáo để trau dồi đời sống đạo đức cho chính mình, rồi nhờ khả năng văn thư cộng tính cẩn thận, Ngân lại là phó nhóm. Cũng từ đây, mối duyên “Trời định” của cô và Đương bắt đầu. Lúc đầu, Ngân lấy làm khó chịu với cái kiểu cao ngạo, khinh khỉnh của Đương. Ngược lại, Đương hay trêu chọc Ngân vì thích cái kiểu lí lẽ xoáy móc nhẹ nhàng mà sâu sắc của cô. Đương quyết định chọn Ngân làm bạn đời giữa bao nhiêu cuộc tình và bất chấp sự phản đối của mẹ, vì biết tính bốc đồng, hiếu thắng của mình rất cần người bạn đời biết cảm thông chia sẻ thực sự. Mà cũng chỉ Ngân mới biết cách chế ngự con ngựa bất kham như Đương. Mọi nỗ lực của họ đã không hoài công. Giờ đây họ có một gia đình hạnh phúc khiến nhiều người thầm ao ước. Cả buổi chiều bận rộn, không còn giờ cho những suy nghĩ vụn vặt, nhưng Ngân vẫn chưa quên lời cảnh báo của bác sĩ lúc chiều: 
- Chị nên cẩn thận sức khỏe và nhớ đi thăm khám thường xuyên vì tim thai rất yếu. Hiện giờ thai còn quá nhỏ để xác định rõ nguyên nhân là gì. Tốt nhất 4 tuần sau, chị nên quay lại để được kiểm tra kĩ hơn. 
Quay sang định nói với chồng thì thấy Đương đã yên giấc, trên khuôn mặt còn in nguyên nụ cười hạnh phúc, Ngân thầm tạ ơn Chúa vì đã trao cho mình một món quà vô giá, không quên xin Mẹ Maria chúc lành cho thiên thần bé bỏng của mình: “Con yêu của mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ biết đến sự hiện hiện diện của con trong lòng mình. Con không biết ba mẹ đã vui đến thế nào đâu! Ba mẹ mong mỏi đến từng giây phút ngày thiên thần bé bỏng của mẹ chào đời. Nhưng… sao bác sĩ lại nói con đang rất yếu ớt? Không sao, con hãy yên tâm, mẹ sẽ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ để con thật khỏe mạnh. Hứa với mẹ con phải chào đời trong bình an đấy nhé! Mẹ yêu con.”
 Phép màu của Thiên sứ hạnh phúc dường như đang bao bọc lấy ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ. Đương dành nhiều thời gian để lên mạng tìm hiểu kinh nghiệm chăm sóc, nuôi dạy con của hết chuyên gia ngày đến truyền thống quý báu của quốc gia nọ, thay vì mê mẩn với game như trước kia. Còn Ngân hình như hay cười hơn, cô hay nói chuyện, tâm sự với con, kể cho con nghe tất cả những gì mình nghĩ, hệt như hai người bạn. Cuốn nhật kí của con luôn được ghi lại chi tiết từng động thái dù nhỏ nhất của em bé. Thế mới hiểu, niềm vui lớn nhất của một người mẹ là khi cảm nhận được nhịp của một trái tim nhỏ bé ngay trong cơ thể mình. 
Buổi tối, vừa mở cuốn sổ ra, Ngân thoáng giật mình nhưng rồi bật cười vì nhận ra nét chữ tinh nghịch của Đương: “Con à, ba là ba của con đây. Để ba tính xem, hôm nay con đã được 10 tuần tuổi rồi, không lâu nữa đâu, con sẽ đến với ba mẹ. Ba đang rất chờ mong ngày con chào đời. Con phải sống thật ngoan, thật khỏe trong bụng mẹ nhé. À! Mà ba đang rất muốn biết con là con trai hay con gái, để còn đi mua đồ chơi và quần áo cho con nữa chứ! 
 Mẹ à, hôm nay ba đã viết nhật kí cho con thay mẹ rồi đấy, mẹ ngủ sớm đi. Ngày mai, ba sẽ đưa mẹ đi khám nhé! Mẹ đừng lo lắng quá, con chắc chắn sẽ khỏe mạnh thôi. Ba yêu cả hai mẹ con.” 
Ngân cười. Có giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má ửng hồng màu hạnh phúc. Về với nhau đã hơn ba năm, gặp không ít sóng gió, đến giờ Ngân vẫn chưa một lần thấy hối hận vì quyết định của mình, thầm cảm ơn Chúa đã đưa Đương đến bên Ngân, để cùng Ngân xây đắp một gia đình. 
Sáng Sài Gòn, ngôi nhà ở sâu trong con hẻm cũng không thể nằm ngoài tầm ảnh hưởng của những đợt sóng náo nhiệt của phố phường ngoài kia. Dù chỉ có hai vợ chồng, Ngân cũng quen dậy sớm giặt giũ, nấu nướng. 
- Em để đấy đi, mình ra ngoài ăn sáng, đi lễ rồi đi siêu âm luôn kẻo muộn. Hôm nay Chúa Nhật mà. 
- Dạ, em biết rồi. Nhưng hay để từ từ hãy đi khám được không anh? Tự nhiên em thấy lo lo.
- Không được, cả tháng rồi đâu biết em bé trong bụng thế nào. Em đừng nghĩ nhiều quá, không tốt cho con đâu. 
Chỉ ngồi chờ đến lượt mà Ngân như ngồi trên đống lửa, không hiểu sao dạo này Ngân luôn thấy trong lòng nhôn nhao khó chịu. Linh cảm của một người mẹ cho biết hình như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. 
 - P.K. Ngân 
- Xin Chúa chúc lành cho con 
- Ngân âm thầm cầu nguyện. Bác sĩ đang nhìn màn hình tự nhiên tỏ ra căng thẳng, chau mày cố nhìn kĩ hơn.
 - Thưa bác sĩ, em bé có vấn đề gì ạ? 
- Ừm, nhưng cũng chưa chắc chắn, để chị xem kĩ hơn. 
- Em có đi cùng chồng đến đây không? 
- Dạ có.
- Có lẽ chị cần nói chuyện với cả hai vợ chồng. Bác sĩ quay sang cô y tá: 
- Em ra ngoài gọi người nhà của chị này vào đây cho chị. 
Bước vào căn phòng, nhìn ánh mắt của Ngân, Đương cũng chột dạ, hồi hộp không biết có chuyện gì. - Thai kì đang ở tuần thứ 10, có lẽ là một bé gái, nhưng qua kết quả siêu âm chị nghi ngờ em bé mắc hội chứng Down. Chị nghĩ hai em nên đến bệnh viện chuyên khoa để kiểm ra lại. 
 Có dòng điện nào vừa chạy qua người làm Ngân nghẹt thở, cô cố giữ bình tĩnh nhớ lại từng tiếng một trong lời thông báo. Không. Có gì đó nhầm lẫn chăng? Không thể nào như vậy được. Ngân thấy mắt mình nhòe đi, hai dòng nước mặn ứa ra làm buốt xót đôi mắt, làm vỡ tan bao niềm hi vọng. Đôi dòng ấy chảy đến đâu là đem tất cả mọi đau đớn vào tận từng ngóc ngách tâm hồn người mẹ trẻ. Đương cũng thấy đôi tai đang nóng bừng bừng, liếc vội qua khuôn mặt nhợt nhạt của vợ, anh biết mình cần là người bình tĩnh hơn, nhưng phải mất mấy giây anh mới cất được tiếng: 
- Có chắn chắn là như vậy không thưa bác sĩ, xin bác sĩ xem kĩ lại lần nữa. Gia đình tôi đâu có ai mắc bệnh này, mà vợ tôi thì cũng mới 26 tuổi, sao em bé có thể bị như vậy được.
 - Đây chưa phải là thời gian thích hợp nhất để phát hiện bệnh này ở thai nhi, chỉ có thể chắc chắn khoảng 80%. Vì thế chị mới khuyên hai em nên đi kiểm tra lại. Và... nếu được, nên bỏ đứa bé càng sớm càng tốt. 
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, nhưng chúng tôi là người Công giáo. Dù thế nào tôi cũng sẽ không bỏ con của mình. 
Nói rồi Đương kéo tay Ngân bước ra ngoài. Ngồi trên xe máy về nhà mà Ngân cứ thấy như mình đang lênh đênh giữa đại dương dậy sóng. Dù bầu trời trên đầu có trong xanh, nắng hồng tươi tắn cũng chỉ là một màu xám tối tăm, u uất trong mắt cô. 
- Em đừng lo quá, có thể do bác sĩ nhầm lẫn gì đó thôi, mai mình sẽ đi bệnh viện khác kiểm tra lại. 
- Em không sao, chút nữa chạy qua nhà thờ, anh cho em vào đó một chút. 
- Ừ, chúng ta cùng cầu nguyện, anh cũng tin Chúa sẽ nhận lời. Quỳ trước Thánh Thể Chúa, Ngân lại không kiềm được nước mắt.
 - Lạy Chúa, con không thể tin nổi, thật ra là chuyện gì đang xảy ra? Chúa đã từng nói cứ xin thì sẽ được cơ mà, xin đừng để con của con sinh ra trong bất hạnh, xin đừng để nó phải chịu bất kì sự mất mát nào. Xin Ngài! Lúc này con chỉ còn biết trông cậy vào Ngài mà thôi. 
Suốt một tuần, Đương đưa Ngân chạy hết nơi này đến nơi khác, tất cả đều có cùng một kết luận: 
- Thai đã được 11 tuần tuổi, đây đã là thời gian thích hợp nhất để xác định hội chứng Down. Tôi có thể chắc chắn kết quả này hoàn toàn chính xác. 
Và rồi có không ít người khuyên nên bỏ đứa bé đi càng sớm càng tốt. Hai người thật sự rơi vào hoảng loạn. Mẹ Ngân lo lắng cho con cũng tất tả chạy từ Long Khánh lên thăm, bà cũng chỉ biết khuyên con nên tin tưởng vào Chúa vì Ngài làm được tất cả, hoặc nếu ý Chúa đã muốn vậy thì hãy vui lòng đón nhận, vì tất cả đều là hồng ân. Với gia đình Đương thì khác, dù được tiếng là người tốt lành đạo đức nhưng mẹ chồng Ngân cũng không thể chấp nhận một đứa cháu nội mắc bệnh Down. Bà cho rằng một gia đình danh giá như gia đình bà làm sao có thể bị chúc dữ như thế. Bà sợ người ta xì xầm là mình ăn ở thất đức. Từ lúc biết chuyện, sau mấy ngày âu lo mất ăn mất ngủ, bà cũng quyết định khuyên Ngân bỏ đứa bé. Tất nhiên bà đủ khôn khéo để chọn lúc không có Đương ở đó. Bà quá hiểu con trai mình, Đương sẽ không bao giờ chịu nghe lời mẹ để vợ đi giải quyết cái thai. 
- Mẹ nghĩ con nên phá bỏ đứa bé đi, càng sớm càng tốt, để lâu quá sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con. Ngân còn chưa kịp lên tiếng, bà lại tiếp tục phân bua: 
- Mẹ không phủ nhận nó là cháu của mẹ. Nhưng con thử nghĩ xem, nó ra đời sẽ là một gánh nặng cho con. Hơn nữa còn khổ cho chính bản thân nó, vì nó có bình thường như bao đứa trẻ khác đâu. Mà con biết rồi đó, bệnh Down cũng đâu sống được lâu, chẳng qua là mình tránh cho nó khỏi thiệt thòi mất mát khi ra đời thôi. 
Không cần phải bàn với thằng Đương, quyết định bỏ hay không chủ yếu là ở con, con là mẹ đứa bé cơ mà. Mẹ còn không muốn nhắc đến lí do tại sao đứa bé lại mắc bệnh đấy, chẳng lẽ do thằng Đương nhà này? Mẹ muốn tốt cho hai đứa nên mới nói vậy, còn nghe hay không thì tùy. Sau này cực khổ, vất vả đừng trách mẹ không báo trước. 
- Thưa mẹ, con... 
Ngân nghẹn ngào không thể nói nên lời. Đã rất đau lòng vì đứa bé không bình thường như mọi người, giờ lại bị mẹ chồng phản đối, Ngân càng sốc hơn. Cô thừa hiểu bà là người thẳng thắn và cứng nhắc, nhưng không thể tưởng tượng được vì danh dự gia đình, bà có thể nhẫn tâm từ bỏ đứa cháu ruột thịt ngay trong bào thai. Bà có thể đổ lỗi cho Ngân cũng được, hất hủi Ngân cũng chẳng sao, nhưng sao người hằng ngày vẫn đọc kinh, cầu nguyện, đi lễ nhà thờ, làm việc từ thiện như bà lại có thể xúi dục con mình giết người. Phải làm sao đây? Cô dư biết khó mà chống lại được ý kiến của bà. Chỉ kịp nấc lên một tiếng, Ngân ngất lịm đi. Đương đã kịp nghe đủ thông tin để hiểu câu chuyện, anh chạy đến đỡ vợ và hét lên trong nước mắt: 
- Mẹ! Mẹ nói như vậy mà nghe được sao? Mẹ không sợ quả báo à? Con sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ con của mình. Từ nay mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa. 
- Mày... Uổng công tao nuôi nấng từ tấm bé, giờ lớn lên, bênh vợ dám mắng mỏ cả mẹ. Ngày xưa lúc tao can ngăn thì đâu có chịu nghe. Chúng mày mà cứ khăng khăng để đứa nhỏ đần độn từ trong bụng đó ra đời, thì đừng gọi tao là mẹ, đừng để nó gọi tao là bà nội, nghe rõ chưa? 
Ngân nằm trên chiếc giường, xung quanh chỉ một màu trắng toát đến rợn người. Không khí đặc mùi thuốc sát trùng và mùi lạnh của dao kéo. Cô nhắm mắt nuốt nước bọt mà cũng muốn nuốt cho trôi luôn nỗi đau đớn dằn vặt đang dâng trào. Khóe mắt rỉ ra hai dòng nước mặn chát: “Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi con. Nếu để con ra đời, ba mẹ sẽ không thể nhìn mặt ông bà nội của con được nữa, bà nội sẽ không để gia đình ta được yên ổn. Mẹ cũng thật sự không muốn con phải chịu sự hắt hủi của những người xung quanh. Mẹ ích kỉ, không bảo vệ được con. Xin hãy tha lỗi cho mẹ, mẹ không còn cách nào khác con ơi!” 
Chìm dần vào giấc ngủ mê man, nhưng đầu óc Ngân vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe rõ ràng từng tiếng một, đó là tiếng trẻ con gào khóc the thé: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con. Xin mẹ đừng bỏ con. Mẹ ơi!”. Ngoảnh mặt nhìn hướng khác, Ngân lại nghe có tiếng nói từ đâu vang đến, nhẹ nhàng êm ái mà như phóng mũi dao nhọn vào trái tim mình: “Sao con giết con mình? Đó là Thiên thần yêu quý của ta? Đừng giết nó.” 
Ngân vùng dậy chạy ra khỏi căn phòng giết chóc ấy. Chạy. Chạy. Chạy thật nhanh để không còn phải nghe âm thanh ấy. Giật mình mở mắt, Ngân nháo nhác nhìn xung quanh, cố tìm cái gì bám víu để kéo cô ra khỏi nỗi hốt hoảng đang cố nhấn chìm cô lại trong đó. May thay có ánh mắt dịu dàng của mẹ đang chăm chú nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt, có bàn tay ấm áp của Đương đang giữ chặt lấy bàn tay lạnh băng của cô. 
- Con đã ngủ bao lâu rồi mẹ? 
- Hơn một ngày rồi. Con thấy trong người sao rồi? 
- Con của con? Ngân cố nhấc người dậy, nhìn xuống bụng. 
- Em nằm xuống nghỉ đi. Con vẫn khỏe mà. Không có chuyện gì xảy ra đâu. 
- Thì ra là mình nằm mơ. Cảm ơn Chúa đã bảo vệ con gái của con 
- Thiên thần của Chúa. Con sẽ không bao giờ có ý định từ chối đứa bé này nữa đâu.
 - Em nói gì vậy? 
- Không có gì, chỉ là hứa với Chúa rằng em sẽ luôn yêu thương con. 
Từ bệnh viện về, dù vẫn héo hắt như chiếc lá cuối thu, Ngân cũng đã có đủ thời gian để chấp nhận sự thật ấy. Cô thấy mình càng yêu con hơn trước, tự nhủ phải luôn mạnh mẽ để bảo vệ cho con, không chỉ lúc này mà là cả tương lai rộng dài phía trước. Hai vợ chồng thường cùng nhau quỳ lại viếng Chúa sau Thánh Lễ. Họ xin Chúa cho đứa bé luôn được khỏe mạnh, xin cho mình luôn đầy tràn niềm tin vào Thiên Chúa để đón nhận và chăm sóc một sinh linh bé bỏng sắp chào đời. 
Có điều, từ hôm xảy ra cuộc tranh cãi với mẹ chồng đến nay, bà nhất quyết không chịu nhìn mặt hai người. Thậm chí hôm gặp mặt mẹ Ngân, bà chẳng tiếc lời chua cay nào để đổ lỗi cho “nòi giống” nhà Ngân. Thật không biết phải làm sao để bà nguôi giận mà chấp nhận chuyện này.
 Sau quá nhiều chuyện ồn ào rắc rối, Đương quyết định cho vợ về quê ngoại nghỉ ngơi. Ở đó được gần ba mẹ, không khí lại trong lành, có lẽ sẽ giúp tinh thần Ngân thoải mái hơn. Hơn nữa, cũng để tránh cho Ngân khỏi chạm mặt mẹ chồng, vì cơn giận của bà. Đương hiểu, cần có thời gian và tình cảm mới giải quyết được. 
- Em về trên đó nghỉ ngơi một thời gian. Khi nào gần sinh anh sẽ đón xuống đây, sức khỏe em yếu, lại sinh lần đầu, ở đây vẫn bảo đảm hơn. 
- Nhưng em… 
- Không nhưng nhị gì hết. Sợ nhớ chồng à? Yên tâm, cứ cuối tuần anh sẽ lên thăm hai mẹ con. Được chưa? 
Hai người cười, trong tiếng cười phảng phất mùi mặn đắng của nỗi đau chưa lành và cả vị ngòn ngọt của hạnh phúc trong niềm tin vào ơn Chúa. Phải nhờ đến lời chị hai nhỏ to tâm sự, cộng thêm cái kiểu nũng nịu của một cậu ấm đáng yêu, mẹ Đương cũng dần hồi tâm chuyển ý. Nói ra có vẻ đơn giản nhưng với anh lại không hề dễ dàng gì. Vì lo lắng cho vợ, thêm nỗi buồn cho con, cho mối quan hệ gia đình vốn dĩ luôn đầm ấm bao năm mà nay lại thành ra căng thẳng, Đương gầy xọp hẳn đi, trông thấy con mình như vậy, bà mẹ cũng mủi lòng: 
- Mẹ cũng buồn lắm chứ, dù sao cũng là giọt máu của mình. Chúng mày đã muốn giữ đứa bé lại, thôi mẹ cũng đành chịu chứ biết làm sao. Mẹ giận thì nói vậy thôi, chứ tốt xấu gì cũng là cháu nội của mình, sao lại không nhìn mặt nó được chứ! 
- Thế mới là mẹ yêu của con chứ, mẹ hiền cứ như bà Thánh Monica vậy mẹ à! 
- Cậu chỉ được cái nịnh mẹ là giỏi, phải lo mà chững chạc lên. Làm bố rồi đấy. Không có vợ ở nhà, từ nay cứ sang bên này mà ăn, cậu gầy đét lại rồi đây này! 
Thấm thoát mà cũng đã tới ngày Đương trở thành một ông bố thực sự. Cái giây phút chờ đợi bên ngoài phòng sinh, cứ như đứa trẻ chờ quà, anh đi đi lại lai, đứng ngồi không yên. Chưa bao giờ thấy thời gian chậm chạp đến thế, anh trông mong đến nao ruột từng cái nhúc nhích một của lão kim giây. Rồi khi được nghe tiếng khóc đầu tiên của cô con gái nhỏ, trái tim người cha trẻ đập loạn nhịp, tay chân lóng ngóng đến thừa thãi. Anh chỉ muốn gào lên thật to cho cả thế giới biết “Thiên thần của tôi đã chào đời!” Buổi tối tranh thủ về nhà lấy ít đồ, vô tình nhìn thấy cuốn nhật kí của Thiên thần nhỏ, mở sổ ra, Đương viết cho con bằng nguyên vẹn cảm xúc: 
“ Gửi con gái của ba! Con gái nè, hôm nay là ngày 7/4, ba sẽ mãi ghi nhớ ngày này, ngày thiên thần bé bỏng của ba cất tiếng khóc chào đời. Bác sĩ nói con gái không được như bao đứa trẻ khác, nhưng đừng lo con nhé, bởi luôn có ba đằng sau, ba sẽ bảo vệ, che chở cho con suốt cuộc đời. Ba hứa đấy! Con hãy ngoan, mau ăn chóng lớn. Ba yêu con gái nhiều lắm! 
Gửi mẹ của con gái anh! Mẹ đừng buồn, đừng khóc nữa nhé, lúc đưa mẹ đi bệnh viện ba cũng rươm rướm nước mắt đấy! Nhưng ba biết mình không được khóc, vì nếu ba khóc mẹ lại càng buồn hơn. Mẹ hãy cầu nguyện cùng Chúa, xin Chúa giúp chúng ta nuôi nấng Thiên thần của Ngài thật tốt nhé! 
Gửi Chúa của con! Khi nghe bác sĩ thông báo về tình trạng của con gái, con thật sự rất buồn. Nhưng rồi con nhận ra, điều gì cũng không ngoài Thánh ý Ngài, Ngài đã ban cho chúng con một món quà vô giá, bởi Ngài tin tưởng con, nên mới trao cho con chăm sóc một Thiên thần đáng yêu đến thế. Xin hãy luôn đồng hành cùng gia đình nhỏ của con. Con cảm tạ Người.” 
Hạnh phúc thật đặc biệt, bởi nó được nhận ra và đặt tên bởi chính người đón nhận nó. Có không ít người đã chạm tay vào cảm xúc ấy nhưng họ đã từ chối, bởi không nghĩ đó là hạnh phúc hay bởi nó quá khác với quan niệm hạnh phúc trong họ. 
Đương và Ngân đã mở lòng đón nhận một hạnh phúc đơn sơ trong niềm tin vào Thiên Chúa. Và họ biết mình hạnh phúc. 

Jasmine Nguyen 

COMMENTS

Tên

Bác Ái,60,Bài Giảng Audio,69,Bản tin,1541,BảnTin,1,bâcsi,1,Cáo Phó,60,Chuyên đề,191,Cộng Đoàn,759,Đời tu,8,Gia đình Đa Minh,34,Giáo dục,129,Giáo Hội Hoàn vũ,699,Giáo Hội Việt Nam,353,Giới Thiệu,2,Góc Bếp,1,Hạnh Các Thánh,1,Hội Dòng,1037,Hội Thánh,307,Kiến Thức,71,Kiến Thức Phổ Thông,2,Lời Chúa,3,Mùa Chay và Phục Sinh,1214,Mùa Thường Niên,2344,Mùa Vọng,1,Mùa Vọng và Giáng Sinh,508,Mục Vụ Giáo Xứ,74,Nhà An Dưỡng,4,Nhà Huấn Luyện,182,Núi Thánh Phục Sinh,1,Phụng vụ,3,Radio,126,Radio Tâm Ca,83,RVA,23,Suy Niệm,4623,Suy niệm,1092,Suy Tư,2,Suy Tư - Cảm Nghiệm,687,Sứ Vụ,47,Sư Vụ,4,Sứ vụ,218,Sứ Vụ Giáo Dục,4,Sức khỏe,119,Sưu Tầm,141,Tài liệu,521,Tập San Lên Đường,565,Thần Học,1,Thế giới nhìn từ Vatican,1,Thông Tin,951,Thời Sự,455,Trong nước,2,Truyền Giáo,6,Vatican News,11,Văn Bản,23,Văn Hóa Nghệ Thuật,1986,Văn-Thơ,1,vi,2,Video Clips,1601,Video Nhạc - Phim,568,Videos,7,Youth Radio,52,
ltr
item
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP: Món Quà Vô Giá - Tác Phẩm Đạt Giải Ba
Món Quà Vô Giá - Tác Phẩm Đạt Giải Ba
Món Quà Vô Giá - Tác Phẩm Đạt Giải Ba
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgsNxI16lIONg9ZE7MZkDl-RWoJ0EPYIlu6evgaYWw31ToQbZrVa3s8ESj5vNk1gxnPHLx7AXNR8s5uvPz8tjDzOHnyowfKki7br-ARDHtGay1wWlTdvZcdi5-c8cx9SwoTkIKeizXHCT0/s320/Gia+%25C4%2591%25C3%25ACnh+1.webp
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgsNxI16lIONg9ZE7MZkDl-RWoJ0EPYIlu6evgaYWw31ToQbZrVa3s8ESj5vNk1gxnPHLx7AXNR8s5uvPz8tjDzOHnyowfKki7br-ARDHtGay1wWlTdvZcdi5-c8cx9SwoTkIKeizXHCT0/s72-c/Gia+%25C4%2591%25C3%25ACnh+1.webp
HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH GÒ VẤP
https://www.daminhgovap.org/2019/12/mon-qua-vo-gia.html
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/
https://www.daminhgovap.org/2019/12/mon-qua-vo-gia.html
true
3295611318363260226
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts VIEW ALL Xem bài Reply Cancel reply Delete Bởi Home TRANG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU NHÃN ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Không tìm thấy bài viết phù hợp với yêu cầu Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Table of Content